Hình ảnh Lan Khê phản chiếu lên kính cửa sổ, mặt cô xanh lét, tay run
lẩy bẩy .
Ngay tức thời, một luồn sức mạnh ập nhanh đến bao vây lấy cô từ phía
sau lưng. Anh rất cường ngạnh, hai cánh tay dài như gọng sắt ôm chặt cô,
để tấm lưng cô dính sát vào vòm ngực anh, môi thì thầm trên đỉnh đầu cô.
"Cho anh lý do."
"Lan Khê ơi, cho anh một lí do để anh có thể buông tay, thuyết phục
anh để anh có thể thả em đi”.
Con ngươi thâm thúy giăng đầy tơ máu. Môi mỏng lạnh lùng nhấn nhá
từng lời. Anh muốn cô hãy cho anh một đao thật tàn nhẫn, thông qua đó
cũng chặt đứt luôn tia hi vọng mong manh cuối cùng của anh.
Lan Khê cắn môi, hàm răng sắc nhọn sắp lăng trì cánh môi bật máu .
Đáy mắt đã dâng đầy nước, cô cố nén, bình tĩnh lạnh lùng quay đầu
nhìn anh: "Anh hai, em biết rõ thích một người là không sai. . . . . . Nhưng
khi anh ôm em, hôn em, thậm chí xâm phạm em, trong lòng lại biết rõ em
là em ruột của anh —— thời điểm ấy, anh một chút cũng không cảm thấy
ghê tởm, buồn nôn giống như em sao?"
Những chữ cuối cùng cô nói rất nhẹ nhàng, thoải mái nhưng không hề
che dấu sự chén ghét, khinh thường.
Rất tốt.
Tốt vô cùng.
Chỉ cần vài chữ, không dài dòng nhưng đúng trọng tâm, đánh đúng
vào nơi mềm yếu nhất của anh.