HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 337

"Tớ biết rõ rồi, giờ thì đành phải nhịn thôi. Cậu tài thật đó, làm gì mà

để đầu gối bị vỡ luôn?" Kỷ Diêu vừa sờ mũi vừa kéo ghế ngồi gần Lan
Khê.

Lan Khê suy nghĩ một chút cũng cười rộ lên, một nụ cười châm chọc,

trào phúng.

Trông thấy nụ cười của Lan Khê, ánh mắt Kỷ Diêu trở nên ngây dại.

"Tối nay không phải có tiết tự học sao? Cậu bây giờ tới thăm tớ rồi đi

thẳng tới trường luôn hả?" Lan Khê hỏi.

Kỷ Diêu vội hồi hồn lại, hơi lúng túng ho khan hai tiếng, lúc này mới

trả lời: "A. . . . . . Tớ đã xin cô chủ nhiệm cho phép đến thăm cậu rồi ,
không sao đâu, huống chi lúc này cô chủ nhiệm đang có một vấn đề khác
quần cho nhức đầu. “Một đống” bị phát hiện cùng nam sinh yêu sớm,
chuyện này đồn ra khắp nơi rồi, cả khối Mười Hai ai cũng biết" ( “ Một
đống” là Y Đóa đó).

Mi tâm Lan Khê nhíu chặt lại, gương mặt thanh thuần càng thêm trắng

tái, đôi môi hé mở nhưng không biết nên nói gì.

Kỷ Diêu sờ sờ mũi: "Tớ bắt đầu cảm thấy tội tội cho nhỏ đó."

"Tại sao?" Lan Khê trấn định lại, tiếp tục làm bài tập, đôi đồng tử cố

gắng đè nén sự đau đớn.

"Nam sinh kia nhìn rất tốt, “một đống” khó khăn lắm mới có hoa đào

rơi xuống người nhưng lại bị ngăn cản rồi!" Kỷ Diêu cau mày.

"Vậy cũng không đúng." Lan Khê nhỏ giọng nói.

"Thích một người thì làm sao phân được đúng hay không đúng? !" Kỷ

Diêu kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.