HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 339

trở thành ưu thương, cô đột nhiên nhớ tới Mộ yến Thần, anh đã từng nói
—— Chỉ là anh không biết còn có người con gái thứ hai đủ sức khiến anh
đau lòng như lúc này hay không? Thấy cô ấy nguy hiểm thì ngay lập tức
nhào đến, không nhịn được khi thấy cô ấy rơi lệ, nhìn cô ấy khổ sở sẽ
không dám cưỡng ép. . . . . . Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái
nào khiến anh cam tâm tình nguyện làm mọi điều.

——Lan Khê, em đoán xem, còn có người con gái nào khiến anh cam

tâm tình nguyện làm mọi điều?

Cho dù là thế thì sai vẫn hoàn sai mà thôi.

Biết rõ là sai lầm, vì sao cứ phải cố chấp, không chịu buông tay?

"Cậu còn chuyện gì thú vị không? Kể cho tớ nghe với!" Giọng cô lành

lạnh mang theo sự van nài.

Kỷ Diêu ngoái đầu nhìn lại: "Hả?"

" Kể chuyện cười cho tớ nghe đi." Cô gượng cười nhưng trong lòng đã

bắt đầu ê ẩm, tuyến lệ lại muốn hoạt động trở lại.

Kỷ Diêu cười khan hai tiếng, vắt óc nhớ lại những câu chuyện cười để

phục vụ cho cô bạn. Lan Khê lắng nghe vô cùng nghiêm túc, miệng cũng
mở rộng hết cỡ. Vì cười ngã nghiêng nên lỡ đụng phải vết thương nơi đầu
gối, bị đụng đau mà cô cũng nhe hai hàm răng ra cười. Kỷ Diêu thấy thế,
ngượng ngùng hỏi: "Mộ Lan Khê, cậu vừa mới đi đánh giặc về sao?"

Lan Khê hít một hơi khí lạnh, cẩn thận che vết thương nơi đầu gối,

ngước mắt, mê mang nhìn Kỷ Diêu.

Sắc mặt Kỷ Diêu bình tĩnh, tay chỉ về phía môi cùng cổ của Lan Khê:

"Miệng cậu bị cắn đến chảy máu, nhìn khiếp lắm đó. Còn mấy vết đỏ đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.