HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 44

Giờ phút này anh nên làm sao mới phải? Quát lớn bào cô dừng lại –

như vậy thì mình chấp nhặt quá, không lẽ há miệng ăn viên kẹo- thôi giết
anh đi cho rồi.

Hành động như thế nào thì cũng không phù hợp với tác phong của

anh.

"Mộ Lan Khê. . . . . ." Anh khẽ hít một hơi, giọng khàn khàn.

Cánh tay nhỏ bé chộp được cơ hội, nhanh chóng đẩy viên kẹo vào

trong miệng Mộ Yến Thần. Bị tấn công đột ngột , sắc mặt Mộ Yến Thần
giờ đây không khác gì màu của đáy nồi. Vị kẹo ngọt liệm đã tràn ra khắp
khoang miệng, quấn quanh trên đầu lưỡi. Bàn tay anh quăng mạnh cây bút
máy, những tờ văn kiện bị dính mực, anh cũng không quan tâm.

"Ngọt không?" Lan Khê tò mò, nghiêng mặt sang chăm chú nhìn anh.

( đọc khúc này chết cười với bé Khê, đáng yêu ghê)

Mộ Yến Thần tay nắm thành quyền, bụm lại môi mình, sắc mặt đen kịt

rất khó coi. Chết tiệt, đã bao lâu rồi anh không hề đụng tới mấy thứ này.
Anh giống như mấy đứa trẻ suốt ngày mê kẹo ngọt lắm sao? Hôm nay ra
đường chắc không xem hướng rồi, muốn trong phòng an tĩnh làm việc, mà
cứ bị con nhóc này quấy phá hết lần này tới lần khác. Lửa giận ngùn ngụt
bốc lên, không thể kiềm chế.

"Đi ra ngoài." Giọng nói giống như đang phát ra từ hầm băng.

Lan Khê run lên, lông mi giật giật, vội vàng lui về sau một bước, bộ

dạng vẫn ngây ngô đáng yêu.

"Bảo cô đi ra ngoài, không nghe hả!" Mộ Yến Thần thật sự bó tay với

bộ dáng này của cô rồi, lạnh giọng quát lớn.

Lan Khê tưởng mình gặp phải quỷ dữ, đứng hình luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.