HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 523

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.

Giọng nói của Mộ Yến Thần rất nhỏ nhẹ, giống như sợ nếu mình lớn

tiếng quá, sẽ hù người bên kia điện thoại.

Nghe nội dung, bất quá chỉ là những việc ‘lông gà vỏ tỏi”, thế nhưng

anh lại nghiêm túc dặn đi dặn lại. ( chắc chỉ những chuyện nhỏ nhặt, không
đáng kể quá)

"Đầu gối đừng cuộn tròn, giãn ra, thả lỏng từ trong ra ngoài sẽ dịu đi. .

. . . . Em chỉ cần đợi khoảng 15 phút sẽ bớt đau hơn nhiều." Cách dây điện
thoại, Mộ yến Thần dạy đối phương cách xoa bóp, thả lỏng thân thể.

Thanh âm bên kia có chút ồn ào, giọng Lan Khê mềm nhũn truyền

đến: "Nhưng giờ nghỉ trưa ngắn lắm, em không có nhiều thời gian như
vậy."

Mí mắt Mộ Yến Thần giật giật, gợn sóng ấm áp trong lòng tỏa ra, anh

sẽ không biết giây phút này vẻ mặt anh ẩn chứa bao nhiêu yêu thương
chiều chuộng, môi mỏng dán ống nghe nhấn nhá từng chữ: "Không sao. . . .
. . tối trở về anh giúp anh xoa bóp."

"Hôm nay anh rãnh?" Lan Khê kinh ngạc.

"Ừ, hôm nay không có việc gì gấp, " Mộ yến Thần nghe được tâm ý

chờ mong của cô, tiếp tục hỏi: "Còn có việc gì không?"

Lan Khê dừng một chút, lát sau mở miệng: "Tối nay em có đồ cho

anh."

Câu nói nhè nhẹ lẫn vào trong những thanh âm hỗn tạp, thế nhưng anh

lại nghe rất rõ ràng, trong lòng khẽ kinh ngạc, ngước mắt nhìn mặt trời
đang chiếu sáng khắp thành C, lần đầu tiên anh mong chờ mặt trời nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.