HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 709

chớp mắt một cái, tim của anh giống như là bị người ta hung hăng đâm ột
nhát, chảy đầy máu, làm cho anh hoàn toàn thanh tỉnh.

Khiếp sợ cùng đau nhức, như từng đợt sống gầm hùng dũng lao tới,

hoàn toàn bao trùm lấy anh.

—— Anh rốt cuộc đang làm cái gì với cô?

Trong lòng vô cùng buồn bực, vô cùng đau đớn, đè nén đến mức sắp

nổ tung, nhưng anh có chết cũng không thể tìm ra đáp án. Anh nhìn thấy
cặp mắt của cô, sáng ngời vô cùng đơn thuần, không thấy đáy. Vô cùng
ghen tỵ với cái tuổi không rành việc đời của cô, có phải cái gì cũng không
hiểu, sẽ dễ chịu hơn một chút?

Mà giờ khắc này, anh trơ mắt nhìn cô khóc, nhìn cô đau mà rơi lệ đầy

mặt, tâm giống như bị từng đao cắt vào. Trên người cô đầy những dấu vết
do chính tay anh để lại, anh tự tay đem cô biến thành bộ dạng như thế này.

Bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô, ướt đẫm làm cho anh đau

lòng, ngón tay khẽ run.

Buông hai cổ tay đang bị kiềm chế của cô ra, nhẹ nhàng cuối người

xuống ôm lấy cô, môi mỏng ở bên tai cô, cất giọng êm ái hỏi: "Lan Khê,
em có vui vẻ không?"

—— Đem tất cả nặng nề gánh trên lưng, cùng anh ở chung một chỗ,

em có vui vẻ không?

Ánh mắt ướt át đầy chua xót, Lan Khê bị người phía trên làm cho đau

nhức không thể nhúc nhích được, ngước mắt lên, hơi nước mập mờ lộ ra
gương mặt tuấn tú do bị đau mà tái nhợt của anh, không biết tại sao anh lại
đột nhiên biến thành như vậy.

Cô uất ức, đau đớn, biết anh nhất định cũng không chịu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.