Đợi đến khi Mộ Minh Thăng được đẩy ra từ phòng cấp cứu, đã là bảy
giờ sau đó.
—— ở bên ngoài bệnh viện, trên bầu trời là pháo hoa rực rỡ, vang dội
cả bầu trời thành phố C tạo nên không khí vui mừng náo nhiệt. Phía bên
ngoài náo nhiệt và vui mừng, cùng với phía bên trong bi thương khổ sở tạo
thành khác biệt rõ nét.
Mạc Như Khanh bị một tiếng động mạnh đánh thức, đột nhiên nhìn về
phía cửa phòng cấp cứu, đèn ở phía trên đã tắt, sau đó chỉ một lúc thì người
được đẩy ra ngoài.
"Minh Thăng. . . . . ." hơi thở của bà mong manh thốt lên, run rẩy
đứng dậy đi tới giường bệnh nắm lấy tay vịn, "Minh Thăng ông đã tỉnh
chưa? Ông nhìn tôi đi tôi là Như Khanh, bây giờ ông như thế nào rồi. . . . .
."
"Phu nhân!" Lau hết lớp mồ hôi xong, bác sĩ vội vàng tiến lên ngăn
cản bà, "Phu nhân ngài đừng đụng vào ông ấy, hiện tại ông ấy vừa mới cấp
cứu xong nhưng chưa qua giai đoạn nguy hiểm đâu, vẫn hôn mê chưa tỉnh
lại. . . . . ."
"Tại sao vẫn còn ở giai đoạn nguy hiểm? !" Mạc Như Khanh rưng
rưng hướng ông kêu, " Ở bên trong đó mọi người đã cấp cứu bảy giờ rồi! !"
". . . . . ." Bác sĩ hít một hơi, biết rõ là gặp phải người nhà gây khó dễ,
nhưng mà cũng có thể hiểu tâm tình của bà lúc này, dứt khoát ko quan tâm,
chỉ huy hộ sĩ đẩy bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt.
"Như Khanh bà đừng vội, "Mẹ Nhan vỗ vỗ vai của bà, "Dù sao thì cấp
cứu xong là đã bớt một phần nguy hiểm đúng không? Đi thôi, chúng ta vào
trong ngồi một lúc, xem giai đoạn nguy hiểm có gì quan trọng cần chú ý,
chúng ta ngoại trừ kiên trì chờ đợi cũng không thể làm gì nữa."