hỏi được —— trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô và anh lại đi cả đêm
không về, không biết sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
". . . . . . Em đi toilet." Một lúc lâu cô mới cắn cắn đôi môi đỏ tươi của
mình ngập ngừng nói, ánh mắt trong trẻo, cất giấu vô số
đauDi●ễnđànL●êQuýĐ●ôn. thương, ngay cả lúc ngủ cũng không thể mất
đi, xoay người đi tới toilet.
Ánh mắt Mộ yến thần từ trên mặt cô thu hồi lại, lông mi dày run lên
một cái.
Anh chợt nhớ tới cuộc điện thoại quốc tế vừa rồi, dùng tiếng anh lưu
loát thuần thục hỏi anh ——"Thần, cậu làm như vậy có phải là quá ích kỷ
hay không? Cậu thậm chí còn không thèm hỏi xem cô ấy có nguyện ý như
vậy hay không, cô ấy chưa trưởng thành, bây giờ mà quyết định làm như
vậy có thể về sau cô ấy sẽ không đồng ý, cậu xác định cô ấy cũng hi vọng
cậu làm như vậy?"
Nhắm mắt lại, cảm thấy toàn bộ thế giới như tràn ngập trong bóng tối.
"Lan Khê." Cô vừa mới mở cửa ra, Mộ Yến Thần thình lình ở phía sau
kêu một tiếng, ngăn động tác của cô lại.
Lan Khê cứng người lại.
Ngước mắt lên, cố gắng giữ ình bình tĩnh, anh khàn giọng hỏi: "Nếu
như cha tỉnh lại, em hi vọng, sẽ thấy kết quả như thế nào?"
Tay Lan Khê run lên, bóng dáng mảnh khảnh càng thêm căng thẳng,
không cách nào nhúc nhích.
Khóe miệng nở ra nụ cười lạnh, Mộ Yến Thần đè ép đau đớn trong
lồng ngực lại, khàn giọng nói: "Chúng ta Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.vẫn chưa