HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 972

Nghe xong câu này, không một ai dám đoán cả.

Người nọ tiếp tục cười lạnh: “Là con gái của cục trưởng.” Sau khi

nghe xong tấ cả mọi người đều hoảng hồn, rượu bị tiêu đi một nửa. Mà
người tỉnh táo nhất là Nhiếp Minh Hiên. Sắc mặt anh thoáng chốc trắng bệt,
ngước mắt hỏi: “Con gái cục trưởng có phải tên là Y Đóa không?” “Hình
như là vậy, sao vậy?” Đầu óc Nhiếp Minh Hiên nổ tung.

Sắc mặt xanh mét, câu trả lời thật sống động, anh đã biết chuyện gì

đang xảy ra rồi, anh cầm điện thoại lên, không thèm chào một tiếng nhanh
chóng đi ra ngoài, suýt nữa bấm sai số, đi ngang qua hai người bảo vệ đang
canh cửa. Gọi thêm một cuộc nữa mới có người nhận. “Sao?” “Yên Thần
rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” “. . . . . . . .

Cái gì?” “Cậu đừng có giả vờ, đừng tưởng mình không biết cậu đang

làm gì!” Nhiếp Minh Hiên gấp đến độ hét lên, “Câu muốn giúp Lan Khê
mình không phả đối, nhưng cậu không thể làm những chuyện phạm pháp
như vậy? nếu thật sự xảy ra chuyện thì ngay cả mình cũng không thể bảo
vệ cậu được!”

Cách một làn sóng điện thoại, sắc mặt Mộ Yến Thần lạnh lùng, ngón

tay thon dài sửa sang lại cổ áo: “Ngày mai, chờ đến lúc nhận được kết quả
thì hãy gọi lại ình, nghỉ ngơi cho tốt đi, mình không quấy rầy cậu nữa.”
“Này, Yến Thần, Yến Thần?!!” điện thoại đã bị ngắt. Nhiếp Minh Hiên
càng xác định, anh sắp điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Gọi lại lần nữa thì cậu
ta đã tắt nguồn mất rồi . . . . . .

Tiếng giày da nện xuống đất những thanh âm lạnh lẽo, ánh đèn ảm

dạm, cánh cửa rỉ sét mở ra, bóng dang cao to mạnh mẽ, rắn rỏi đi vào,
mang theo sát khí đầy người, bao trùm lấy không khí cả tầng hầm. Y Đóa
nằm trên cái bàn gỗ bị mốc, khóc đến độ không thở nổi. một bóng người
đứng ngược sáng, yên tĩnh, đầy sát khi lẳng lặng ngồi ở phía đối diện đưa
mắt nhìn cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.