HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 970

Người đàn ông này không xuất hiện nhiều trong ký ức của cô, nhưng

nếu so với anh trai của cô, thì anh càng giống anh trai của cô hơn.

Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, hít một hơi rồi ngước mắt lên nhẹ giọng

hỏi: "Là do ba bọn họ quyết định sao?"

Cố Tử Nghiêu ngẩn ra, gật đầu: "Hình như là vậy, là anh trai em bảo

anh mua vé máy bay."

Thì ra là vậy, Lan Khê đã hiểu.

Mắt rủ xuống, tay nắm chặt túi xách, cố nén đau thương vào trong

lòng, cô ngẩng đầu lên nói: "Em không qua được rồi, phiền anh nói với ba
em một tiếng, ông ấy đi đường cẩn thận, bệnh của ông ấy chưa khỏi hẳn
nên đi du lịch cũng khó, Anh nói dì Mạc chăm sóc ông ấy cho tốt. . . . . .
Em cũng sẽ tự chăm sóc mình thật tốt."

Nhìn vào trong mắt cô Cố Tử Nghiêu biết cô rất hiểu chuyện.

Anh cười cười gật đầu: "Được, anh biết rồi, không còn thời gian nữa,

anh đi trước nha!"

Từ xa chạy tới, Cố Tử Nghiêu thay Mộ Minh Thăng mở cửa sau xe ra,

sau đó liếc nhìn người phụ nữ một cái, trên mặt đầy thất vọng, rồi rời đi.

Kể từ đó, từ biệt nhau nhiều năm.

. . . . .

Biến cố đã thật sự xảy ra, là lúc nửa đêm khi đang cùng anh em tụ tập.

Nhiếp Minh Hiên bị đám khốn kiếp ở cục giáo dục và ông già nhà

minh giận dữ, không thể làm gì khác hơn là gọi mấy người anh em tới đây
tụ tập suốt đêm. Chuyện gì có thể giúp lật lại bản án anh đều đã làm hết,
nhưng đối với những chuyện tổn hại danh dự của mình thì ông già nhà anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.