cuộc cô vui hay không vui, từ cuối năm đến giờ anh cũng rất ít khi nhìn
được thấy cô cười, có thể nói cho tới bây giờ cũng không thấy cô nở một nụ
cười, anh làm nhiều như vậy, đơn giản vì chính anh không nhìn nổi, rốt
cuộc anh không thể nhìn thấy cô đau khổ như vậy nữa.
Vì vậy, Lan Khê à, làm xong những việc này, có thể giúp em dễ chịu
hơn một chút không?
Lan Khê bỗng sững sờ.
Giống như đột nhiên bị sự ấm áp, nóng bỏng của anh kéo tới hù dọa,
cô theo bản năng muốn vung tay anh rồi lùi ra, không nghĩ rằng trên đỉnh
đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ, hơi thở nam tính chỉ thuộc Mộ Yến Thần
anh áp xuống, anh thấp giọng nói: "Mấy tháng nữa, anh sẽ không về nhà,
cũng sẽ không làm việc ở nhà, đừng quên anh không có nghỉ hè, mỗi ngày
từ công ty quay về đây —— quá xa."
Trái tim đau nhức giống như bị dao cắt vậy, anh nở nụ cười yếu ớt,
giọng nói càng lúc càng trầm xuống: "Cho nên mấy tháng này em có thể
chọn ở nhà một mình, hoặc ở nhà của Kỷ Diêu, cũng có thể tìm em ấy đến
đây. Nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, nếu
số điện thoại bị xóa rồi thì anh có thể lưu lại cho em một lần nữa . . . . .
Được rồi, anh nói một chút như vậy thôi, bây giờ đi ra ngoài đi, anh phải
làm việc rồi."
Trán bị điểm nhẹ, anh khe khẽ vỗ gáy của cô, nhắc nhở: "Đúng rồi, có
thể đi ăn mừng một chút, đêm vô cương bên kia Nhiếp Minh Hiên có thẻ
hội viên cao cấp ở Vô Dạ, có thể mời bạn cũ đến đó chơi đấy."
Với cô mà nói, đây là sự kiện đáng để ăn mừng,.mmm đứng dậy, trong
đôi mắt thâm thúy là ánh nhìn ấm áp, giống hồ nước làm cho người ta nhìn
không thấy đáy, khóe miệng của anh khẻ mở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng
đóng cửa lại, rồi dần dần biến mất.