HẮT XÌ - Trang 237

Bốn màn hình cực lón từ từ hạ xuống. Tôi và Blues nhìn nhau.

Keng!

Hiệp thứ tư bắt đầu.

Nhà vô địch đứng dậy, mặt nhợt nhạt, người loạng choạng.

Toàn bộ khán đài điên cuồng hét tên tôi, hò reo thắng lợi sắp về tay, hò

reo một trận nhỏ thắng lớn, yếu thắng mạnh đầy vinh quang.

Tôi chảy nước mắt, những khán giả đang cổ vũ tôi ở đây, có lẽ nào đã

quên hình ảnh ác độc vừa rồi? Lẽ nào những tiếng hò reo này là điểm tựa
giúp tôi kiên trì nỗ lực với bao nhiêu gian khổ? Tôi nhìn Khả Lạc. Con bé
đang khóc nức nở, sau đó nó bỏ đi.

Chị Tâm Tâm đang gặp nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào,

mà còn cầu nguyện cho tôi.

Chỉ vì một cái đai... Cái đai gì kia chứ?

Tôi cởi găng tay vứt xuống võ đài. Nhà vô địch trợn tròn mắt.

"Tôi có việc quan trọng hơn bắt buộc phải đi." Tôi nhìn vẻ mặt đau

khổ của Vũ Hiên trên màn hình, kiên quyết nhảy ra khỏi võ đài.

MC và trọng tài đều hoảng hốt, cùng vài nhân viên xông vào chặn tôi

lại. Nhưng tôi cứ thế cắm đầu lao vè lối đi cho võ sĩ.

"Chạy mau đi, đằng này để tớ lo." Blues chặn ngay sau lưng tôi, sừng

sững như một hòn núi bất động. Tiếp đó, tôi nghe thấy một loạt tiếng va
chạm, cả tiếng huýt sáo bất mãn của khán giả.

Tôi mải miết chạy, cứ thế chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.