HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 256

ngác, hỏi: “Hoàng thượng sao vậy? Sao đột nhiên lại muốn ban chết cho Dư
thị?”

Sắc mặt Huyền Lăng trong nháy mắt trở nên băng lãnh. “Ả ta khi quân

phạm thượng, không ngờ lại dám tự xưng là người nói chuyện với trẫm ở Ỷ
Mai viên hôm đó. Những lời trò chuyện của trẫm và nàng, nhất định ả đã
đứng cạnh nghe lén nên mới loáng thoáng nói lại được vài ba câu. Còn câu
Gió đông như hiểu ý, xin đừng hại đến hoa thì không nhớ ra được, chỉ đẩy
đưa với trẫm là nhất thời gấp rút nên quên mất.” Giọng y lạnh như băng. “Ả
ta bao lần dĩ hạ phạm thượng, trẫm nhớ đến tình nghĩa ngày đó nên mới tha
thứ cho ả nhưng giờ thì không thể tha thứ được nữa!”

Tôi bèn vội vã cầu xin: “Dư thị ngàn sai vạn sai cũng chỉ vì một lòng

ngưỡng mộ Hoàng thượng mà thôi. Huống gì xét đến tận cùng, chuyện này
cũng là do thần thiếp gây nên, xin Hoàng thượng hãy giảm nhẹ hình phạt
với Dư thị!”

Huyền Lăng than thở: “Nàng lúc nào cũng quá thiện lương, ả hại nàng

như thế, nàng lại còn cầu xin cho ả.”

Trong lòng tôi cũng có chút không nỡ, dù gì tính mạng của Dư thị cũng

là mất trong tay tôi, bất giác đau lòng rơi lệ. “Xin Hoàng thượng rủ lòng
thương!”

“Trẫm hiểu rõ tấm lòng của nàng rồi! Nhưng vua không nói đùa, tội của

Dư thị không thể tha thứ. Chỉ có điều, nàng đã cầu xin thì trẫm sẽ ban ơn
cho ả, sau khi chết, để nguyên thi thể trả về nhà.”

Tôi lần nữa quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng thượng!”

Sự việc kết thúc êm đẹp, Huyền Lăng và tôi đều thở phào một hơi. Y siết

chặt lấy tay tôi, mặt tôi đỏ bừng nhưng không dám rụt tay lại, để mặc y giữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.