"Hừ, điều này cũng phải để lão gia biết mới được. Nàng ta vào quý phủ
của chúng ta, có dám hé miệng nói nửa lời không? Trong phủ đều là của tỷ
muội chúng ta, lại nói, lão gia cũng ít quan tâm chuyện ở hậu trạch. Cho
nên Đại Mạo tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi."
Tử Đằng trong lòng đắc ý, nàng đây chính là nghe lời Nhị tiểu thư nói,
chuyên môn xả giận cho Nhị tiểu thư. Nếu vị Đại tiểu thư này không đến,
Đại tiểu thư chính là đích trưởng nữ trong phủ. Kết quả vị này vừa đến, vị
trí Đại tiểu thư liền bị vị này chiếm mất.
Nhị tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của phu nhân, so với vị được gọi là Đại
tiểu thư này sao không cao quý hơn chứ?
Đại tiểu thư này, chi phí ăn mặc còn không bằng bọn họ làm nha hoàn.
Cũng khó trách bị người khác xem thường.
Nếu lão gia thật sự coi trọng, thì đã sớm đưa nàng ta đến bên người, chứ
không phải vẫn để nàng ta ở nông thôn, nuôi dưỡng ở nhà cậu nàng ta.
Thẳng đến khi cả nhà cậu nàng ta không còn ai thì mới đón về.
Tình cảnh như vậy, làm cho người ta tôn kính không nổi.
Sao Đại Mạo lại không biết Tử Đằng có tâm tư gì? Có điều vẫn phân phó
Tử Đằng không được quá đáng, không thì phía Vân mụ mụ khó mà ăn nói.
Tử Đằng nói: "Ta hiểu được, đương nhiên phải chu toàn đưa người về.
Dù sao, Đại tiểu thư này trở về, cũng không ở được bao lâu, rồi sẽ rời đi
thôi."
Đại tiểu thư cũng đã mười lăm tuổi, sắp phải lập gia đình. Đây cũng là
nguyên nhân mà phu nhân và lão gia muốn đón nàng ta về. Tóm lại vẫn là
cốt nhục của lão gia, không thể cả hôn sự cũng không màng.