Có điều, Tiền Quân Bảo phải đi kinh thành trước, ở trong kinh thành có
Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng trọng dụng vị thiếu tướng quân này, tự
nhiên sẽ ban cho hôn sự.
Nhưng sau khi Tiền Quân Bảo trở về từ kinh thành vẫn không nghe nói
được tứ hôn gì, tâm tư mọi người liền sinh sôi , các nhà có cô nương vừa
tới tuổi đều bắt đầu tìm biện pháp đi dò la tin tức.
Chỉ là đến bây giờ vẫn không có tin chính xác gì, người khác cũng không
dám cưỡng bách hắn, bởi vì ở đây hắn là quan lớn nhất.
Cũng có người biết được chút tin tức nhỏ, nói là hôn sự của Tiền Chỉ
Huy Sứ phải do sư phụ của hắn làm chủ, cho nên bản thân hắn không thể tự
quyết định.
Nếu không thể làm chủ, như vậy trước mắt không cần suy nghĩ tới vị trí
chính thê, nhưng là một người nam nhân, cũng không thể một nữ nhân ở
bên cạnh cũng không có, cho nên có vài người liền muốn đưa nữ nhi của
mình qua làm thiếp.
Đưa đi làm thiếp, đương nhiên không có khả năng là các môn hộ lớn,
như vậy cũng rất mất mặt, cho nên đa phần đều là một số quan viên nhỏ
bên dưới muốn đưa cô nương trong nhà mình đến quý phủ của Chỉ Huy Sứ.
Bình thường Tiền Quân Bảo đều để thân binh của mình phụ trách mấy
chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy. Chỉ là trong khoảng thời gian này, thân binh
của hắn cũng có chút chịu không nổi, nghĩ tới mình là một đại nam nhân,
sao lại càng ngày càng giống bà quản gia thế này?
Đều là mấy cái chuyện gì đâu không, Chỉ Huy Sứ của bọn họ có cưới tức
phụ hay không, hắn có thể làm cái gì chứ?
Có một loại người, thật sự không dễ chống đỡ, đó chính là bà mối. Các
bà ấy há mồm, chết đều có thể nói thành sống, thân binh của Tiền Quân