Lý Già La cười nói: "Hổ Phách, nhanh chóng rửa mặt cho ta. Ta phải
nghỉ ngơi tử tế, ngày mai còn đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."
Thực sự là người nàng không đau. Ngoại trừ ban đầu phía dưới đau
không chịu nổi ra, nàng cũng cắn răng kiên trì vượt qua nhưng lúc đó nàng
lại ôm lưng Hoàng Thượng, không chừng đã cào xước chảy máu.
Có điều như vậy lại càng khiến Hoàng Thượng ngược hưng phấn nên
thân thể Lý Già La mới biến thành như vậy.
Thực ra Hoàng Thượng Tiêu Cảnh lúc nằm ngủ còn cảm thấy phía sau
lưng có cảm giác đau đớn. Tuy vậy, hắn lại cảm thấy đêm qua là một đêm
dạt dào xuân ý. Hoàng Đế Tiêu Cảnh từ lúc còn làm Thái Tử không có ai
dám ngỗ nghịch với hắn. Ai ở trước mặt hắn đều tỏ ra cung kính, có lúc còn
run rẩy. Lần này bị móng tay của quý nhân cào sau lưng, nàng cũng không
sợ hãi, không quỳ lạy dập đầu, ngược lại càng khiến hắn ghi nhớ nàng. Loại
cảm giác này quả thật không tệ.
Lý Già La ngủ một giấc rất ngon. Bởi vì buổi sáng nàng phải đi thỉnh an
tạ ơn Hoàng Hậu nên đám người Hồng Tuyến dậy sớm hơn, lúc trời vừa tờ
mờ sáng đã đánh thức nàng.
"Nương nương, người xem bộ quần áo này thế nào?" Anh Đào lấy ra một
bộ quần áo màu tím, Lý Già La lắc đầu, nói: "Màu sắc không thích hợp."
Đi thỉnh an Hoàng Hậu ăn mặc phô trương như vậy làm gì? Cho rằng người
ta không biết đêm qua ngươi thị tẩm hay sao? Tâm những nữ nhân này đều
là ngâm trong dấm chua đó.
Nếu trang điểm xinh đẹp thì chẳng khác nào tự tìm phiền phức cho mình,
chỉ cần bình thường là được rồi. Tính tình nàng cũng không phô trương vậy
cần gì phải giả bộ phô trương? Người khác cũng sẽ không tin. Ngược lại
tính tình càng phô trương, càng nhanh bị người khác hãm hại.