HẬU CUNG KẾ - Trang 219

"Sao nói vậy?" Hoàng Thượng nghe Võ quý nhân nói liền cảm thấy hứng

thú .

Lưu Vĩnh Toàn canh giữ bên ngoài trong lòng nghĩ mỗi lần vị Võ quý

nhân này lại đây, Hoàng Thượng đều có thể nói chuyện vui vẻ một lúc với
nàng. Xem ra vị Võ quý nhân này rất hợp ý Hoàng Thượng.

"Vật quý vì hiếm. Một năm chỉ làm ra được một cân tơ tằm màu sắc rực

rỡ, nhất định giá cả rất đắt. Nếu không có năng lực che chở, tất nhiên bị
người mơ ước. Trừ phi là mọi người đều dưỡng được loại tằm này, không
thì chỉ có thể là những người ngang ngược sẽ chiếm làm của riêng. Người
có năng lực và có bản lĩnh mới có thể bảo vệ loại trân bảo hiếm có này.
Thần thiếp xem những ghi chép này, là chuyện từ vài thập niên trước, hiện
tại cũng không nghe nói có loại tơ tằm này. Thần thiếp nghĩ có khả năng
loại tơ tằm màu sắc rực rỡ này đã tuyệt tích . Tất nhiên là tranh đoạt lẫn
nhau, cuối cùng dù ai có được, cũng chỉ có thể mai danh ẩn tích ."

"Ngươi nói có chút đạo lý. Nói như vậy, ái phi cũng thấy thứ này không

nên tồn tại thì mới thỏa đáng?" Hoàng Thượng hỏi.

Lý Già La lắc đầu, nói: "Thần thiếp cảm thấy, nếu loại tằm này mọi

người đều có thể nuôi thì tốt rồi. Mọi người đều thích thứ tốt, về sau tơ lụa
cũng không cần nhuộm một lần nữa. Nhưng cái còn một điểm. Người sở
hữu cách nuôi tằm này không muốn chia sẻ, ngược lại vì giành món lợi
kếch sù, muốn chiếm làm của riêng, càng có thể gây ra họa loạn, hại lớn
hơn lợi. Nếu thứ điều này trở thành ngọn nguồn tai họa thì không tồn tại
còn tốt hơn." Lý Già La cười nói: "Đây chỉ là thần thiếp hồ ngôn loạn ngữ,
mong Bệ Hạ không trách tội."

Hoàng Thượng nghe xong, cười ha ha, "Ái phi nói có lý. Cái hại nhiều

hơn cái lợi, không tồn tại thì hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.