Lặp đi lặp lại nhiều lần làm hắn đã không còn nhẫn nại!
"Người đâu! Đưa Vương thứ nhân đến lãnh cung!"Hoàng Thượng phân
phó nói.
"Khoan đã!" Thanh âm của Vương thái hậu vọng tới. Trước mắt Vương
chiêu nghi sáng lên.
Chẳng qua lời nói phía sau của Vương thái hậu, lần nữa làm nàng thất
vọng!
"Hoàng Đế, ai gia cũng không định cầu tình. Sự tình ai gia đã hỏi rõ ràng
từ Lưu Vĩnh Toàn. Nhàn Nhã là cháu gái của ai gia, nhưng ngươi cũng là
con trai của ai gia. Trong bụng Võ Thục tần là cháu ruột của ai gia. Dám
can đảm mưu hại tôn tử của ai gia, tội này tuyệt đối không thể tha! Chỉ là
Hoàng Thượng à, Vương gia không thể có phi tử bị biếm lãnh cung. Ngươi
hãy nể tình ai gia, chừa lại cho Vương gia chút mặt mũi đi."
Không thể biếm lãnh cung? Đó chính là làm cho Vương chiêu nghi biến
mất? Vương chiêu nghi biết mình là tốt thí. Nhưng không nghĩ đến Vương
thái hậu ác như vậy, lại muốn nàng chết!
Cái gì mà vì mặt mũi Vương gia, là vì để Vương Minh Nhã được thanh
danh tốt đi.
Ha ha, ha ha, Vương chiêu nghi nhịn không được lại lớn tiếng cười rộ
lên. "Các ngươi thật là đáng cười, rất đáng cười, vô cùng đáng cười. Thái
Hậu nương nương, cô ruột, không phải người nói, ta như nữ nhi của người
sao? Hiện tại người đối đãi với nữ nhi của người như vậy sao? Không còn
tác dụng liền vứt bỏ như rác? Thái Hậu nương nương, chuyện lần này, Thái
Hậu nương nương cũng tham dự đó. Bà chính là không muốn ai sinh hạ hài
tử cho Hoàng Thượng ngoại trừ cô nương Vương gia!"