thể không giống như đường tỷ ngươi. Vương gia có thể tiếp tục hưng thịnh
vài thập niên nữa hay không, liền đặt ở trên người ngươi."
Vương Minh Nhã cười nói: "Chỉ cần có thể ở cùng cô cô, khiến cô vui
vẻ, cái gì Minh Nhã cũng nguyện ý."
"Hài tử ngoan, ai gia biết ngươi là người hiểu chuyện, trăm ngàn lần chớ
cô phụ kỳ vọng của ai gia." Vương thái hậu nói.
"Chủ tử có nhìn thấy vị Vương gia cô nương kia không?" Hổ Phách thấy
Lý Già La trở lại, vội hỏi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên chủ tử nhà mình nhìn thấy Vương cô nương
này, không cần phải nói các nàng, chính là người trong cung đều đang suy
đoán, vị Vương cô nương này có phải sẽ vào cung hay không.
Tuy rằng hiện tại bình thường đều là tuyển tú nhập cung, nhưng bởi vì có
quan hệ với Thái Hậu, trực tiếp đưa vào cung cũng không phải không thể.
"Thấy rồi." Lý Già La ngồi xuống, hiện tại đi ra ngoài một chuyến thật
không dễ dàng. May mắn chân nàng không có bị phù thũng, nếu không thì
thật là khó chịu.
"Chủ tử, Vương cô nương kia bộ dạng đẹp mắt không?" Hổ Phách hỏi.
"Tất nhiên là đẹp." Nếu khó coi cũng sẽ không được đến trong cung ở
cùng Thái Hậu.
"Vương gia này cứ xem trong cung như sân viện nhà họ, đi mất một
người, lại muốn đưa một người, không đưa đi liền không ai thèm lấy sao?"
Hổ Phách rất tức giận. Chủ tử đều sắp sinh rồi, Vương gia còn muốn tặng
người vào, thật là quá không biết xấu hổ.