"Bạch Cúc, ngươi đi xem xem, bên dưới này chôn cái gì." Vương Vũ Lộ
phân phó nói.
Bạch Cúc kiên trì đi dùng tay đào ra may mắn vừa mới đào được một
lúc, còn không dám chắc chắn. Ở dưới cây liễu Bạch Cúc đào ra một cái
bao bố.
"Mở ra xem xem." Vương Vũ Lộ nói.
Bạch Cúc nghe lời mở ra, vừa nhìn không khỏi hít một hơi, đây là? Bạch
Cúc sợ tới mức ném đồ vật kia đi.
Vương Vũ Lộ cúi người xuống, nhặt vật kia trong tay, nhìn búp bê vải
này, trên bụng cắm đầy châm. Mà búp bê này bụng nhồi vải nên nhô lên
như mang thai.
"Gói kỹ bao bố này lại, chôn xuống, vùi sâu một chút. Vừa rồi có thấy rõ
thái giám kia là người nào không?" Vương Vũ Lộ hỏi.
Bạch Cúc run rẩy nói: "Nô tỳ không thấy rõ, nương nương, hay là chúng
ta hủy búp bê vải này đi."
"Hủy? Vì sao phải hủy ? Đây cũng không phải bản cung làm. Bản cung
coi như chưa hề nhìn thấy, ngươi cũng quên việc này." Vương Vũ Lộ nói.
Đây rõ ràng cho thấy nữ nhân khác trong cung có lòng bất mãn đối với
Thục phi mang thai, sau đó làm búp bê vải để nguyền rủa. Xem châm này
cắm trên bụng, có thể thấy được là hận không thể khiến khối thịt trong
bụng lập tức biến mất.
Nếu đã có người không thích Thục phi như vậy, vì cái gì nàng phải hảo
tâm đi giúp chuyện này? Lại không có chỗ tốt gì.