Rốt cuộc, hiện tại nàng đã là quý phi, lại còn sinh hai hoàng tử.
Làm đại cung nữ bên người Quý phi tuyệt đối không tầm thường.
Hổ Phách nghe xong vội nói: "Tiểu thư, người muốn đuổi nô tỳ đi sao?"
"Sao ta lại đuổi ngươi đi? Chỉ là một cô nương, cũng đã đến tuổi kết hôn,
ta cũng không muốn làm chậm trễ ngươi." Chính nàng đã sinh hai đứa nhỏ.
Nhìn Hổ Phách đi theo mình, cùng nhau lớn lên, vẫn cô độc, tự nhiên muốn
tìm cho nàng ấy một mối hôn sự tốt.
Hổ Phách nói: "Chủ tử, nô tỳ không muốn gả chồng, cũng không muốn
rời xa chủ tử, người không cần đuổi nô tỳ đi." Hổ Phách quỳ xuống.
"Nhanh đứng lên. Ta chỉ đang nói vậy, không đồng ý thì không đồng ý.
Ta tuyệt đối không bức ngươi, ngươi đừng quỳ xuống." Lý Già La vội nói:
"Chỉ là, vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ có gia đình của riêng mình?"
Hổ Phách nói: "Chủ tử, từ nhỏ nô tỳ đi theo ngươi đều đã thành thói
quen. Tới bên ngoài, nô tỳ cũng không biết nên sinh hoạt như thế nào.
Huống chi, nô tỳ thật sự không thích sống cùng người xa lạ. Còn nữa, nô tỳ
cũng rõ ràng, hiện giờ người coi trọng nô tỳ, đại bộ phận đều là xem ở thân
phận nương nương của người. Việc hôn nhân như vậy thì có ích lợi gì?
Chỉ nghĩ thơm lây, nói trắng ra, chính là lợi dụng nô tỳ, còn khiến nương
nương phiền toái, thời thời khắc khắc đều gây phiền toái cho nương nương.
Nô tỳ không muốn như vậy! Nô tỳ chính mình là thân phận gì, trong lòng
nô tỳ rõ ràng. Nương nương, người để cho nô tỳ ở lại bên người người đi.
Trong cung trước nay cũng có rất nhiều cô cô không gả chồng. Như vậy
cũng rất tốt, nô tỳ chỉ cần đi theo nương nương, cái gì cũng không lo lắng."
"Nha đầu ngốc, chẳng lẽ không có ai thật lòng muốn cưới ngươi?