Chu gia cô nương là thứ nữ, bình thường mà nói, hẳn là dưới tứ phi.
Nhưng cứ như vậy, địa vị hai người liền kéo ra, ngày sau cũng không tiện
đánh võ đài. Bằng không, nghĩ biện pháp để cho Chu gia cô nương cũng
được một vị trí tứ phi?
"Nương nương, Ngũ công chúa tỉnh." Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên
người truyền đến thanh âm, ngẩng đầu chỉ thấy vú nương của Tiểu ngũ
Bình ma ma đứng ở một bên hồi đáp, Trần Mạn Nhu khoát tay, Bình ma ma
lập tức lui ra ngoài, không bao lâu liền bế Tiểu ngũ lại đây.
Tiểu ngũ vừa thấy Trần Mạn Nhu liền phát ra tiếng kêu ngọt như đường
đến đây: "Mẫu hậu ~ "
"Ngoan, bảo bối nhi, ngủ ngon không?" Trần Mạn Nhu tiếp nhận Tiểu
ngũ hỏi, Tiểu ngũ đem đầu hướng trước ngực Trần Mạn Nhu cọ cọ, nãi
thanh nãi khí trả lời: "Ngon, nhớ mẫu hậu, ca ca đâu?"
"Ca ca ngươi đến trường, một hồi mới có thể nhìn thấy hắn, nương mang
ngươi đi Ngự Hoa viên ngoạn được không?"
"Hảo ~" Tiểu ngũ vội vàng gật đầu, Trần Mạn Nhu bế Tiểu ngũ đứng lên,
đoàn người nhanh chóng đuổi kịp. Dọc theo đường đi, Trần Mạn Nhu chỉ
vào các thứ chung quanh cho Tiểu ngũ xem, dạy nàng một ít màu sắc hoặc
là tên hoa cỏ.
Mẹ con hai người vừa mới tiến vào Ngự Hoa viên, Trần Mạn Nhu bởi vì
ôm Tiểu ngũ nên cánh tay rất đau, tìm cái đình đi vào. Vú nương bế Tiểu
ngũ đi hái hoa, Trần Mạn Nhu tự mình bưng nước trà, nhân tiện nghỉ chân.
"Ngươi nghe nói không? Lần này trong nhóm tú nữ, có Đường cô nương,
bộ dáng thật xinh đẹp, đối đãi người ngoài cũng thập phần hiền lành, ra tay
cũng hào phóng. Lần đó, một tiểu thư muội của ta mang nước ấm cho
Đường cô nương, Đường cô nương vừa ra tay chính là một cái hoa mai kim
quả tử đâu."