"Làm cho Thường mỹ nhân hành động, yên lặng đã nhiều năm, lại không
có Dương quý phi, Thường mỹ nhân cũng có thể có chút sủng ái." Thanh
âm Trần Mạn Nhu thấp đến cơ hồ nghe không thấy, Lập Thu cũng gật gật
đầu không thể nhận ra.
Mắt thấy nghỉ ngơi đủ, Trần Mạn Nhu đang định đứng dậy, lại nghe thấy
từ đường nhỏ bên kia truyền đến tiếng cười thanh thúy: "Cái váy này của
muội muội thật là đẹp mắt, con bướm phía trên là tự ngươi thêu sao? Thật
sự giống như thật, xa xa nhìn thấy, ta còn tưởng rằng là con bướm còn sống
dừng lại ở trên váy ngươi đâu."
Tiếp theo một thanh âm hơi ngại ngùng vang lên: "Tỷ tỷ quá khen, muội
muội không biết gì khác, cũng chỉ có tú công còn có thể hơi gặp người một
chút. Không giống như tỷ tỷ, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông."
"Kỳ thật ta cũng là thời điểm nhàn hạ lấy đến giết thời gian." Cô gái có
thanh âm thanh thúy cười nói: "Hôm nay thời tiết vừa vặn, không bằng ta
đánh một khúc, tỷ muội chúng ta cũng rãnh rỗi ngắm hoa rơi?"
"Có thể nghe tiên khúc của tỷ tỷ, muội muội cầu còn không được." Cô
gái ngại ngùng kia cười nói, tiếp theo có người phân phó đi lấy cầm, khi
nói chuyện, đoàn người cũng vòng qua đường nhỏ, xuất hiện bên ngoài
đình, vài người thấy trong đình có người, kinh ngạc một chút, toàn bộ đều
ngậm miệng lại.
Lấy lại tinh thần, lại vội vàng thỉnh an: "Thần nữ Đường Uyển Nhi (Chu
Lệ Dung) gặp qua Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương
nương."
"Đứng dậy đi." Trần Mạn Nhu hơi nâng nâng tay, cẩn thận đánh giá hai
cô nương đứng bên ngoài đình, đứng bên trái, mặc màu tề ngực nhu váy
màu xanh nhạt là Đường Uyển Nhi, trên đầu cắm một cây thuý ngọc trâm,
ở giữa là một tịnh đế liên màu vàng cỡ bằng ngón tay cái, tr6en tai mang