"Lớn mật, nương nương làm như thế nào, còn cần ngươi tới chỉ điểm
sao?" Lập Xuân mày liễu dựng thẳng lên, hướng tới Chu Lệ Dung quát một
câu. Tuy rằng Chu Lệ Dung là nữ nhi Chu gia, là muội muội tiên hậu,
nhưng Lập Xuân cũng là đại biểu cho Trần Mạn Nhu, lúc này nàng nói
cũng tương đương với Trần Mạn Nhu nói. Cho nên sắc mặt Chu Lệ Dung
trắng nhợt, vội vàng hành lễ bồi tội: "Thần nữ không phải ý tứ này, thỉnh
nương nương thứ tội."
"Ngươi cũng là nóng vội, bản cung không trách ngươi." Trần Mạn Nhu
câu khóe miệng cười nói. Lại đợi một hồi, Sơ Vân mới cầm trân châu trở
về, nhìn thoáng qua Đường Uyển Nhi ngồi ở một bên trước, mới hành lễ
với Trần Mạn Nhu: "Nương nương, có vài tú nữ nói, các nàng từng ở chỗ
Đường cô nương thấy qua trân châu này."
Sắc mặt Đường Uyển Nhi trắng nhợt, bỗng nhiên đứng dậy: "Cái gì?"
"Đường cô nương ở đây?" Trần Mạn Nhu đưa tay cầm hạt trân châu kia
chuyển động: "Hỏi rõ ràng?"
"Là, đã hỏi rõ ràng. Vài tú nữ kia đang chờ ngoài cửa, nương nương có
muốn tuyên các nàng tiến vào?" Sơ Vân đứng ở một bên hỏi, xem Trần
Mạn Nhu gật đầu, lập tức lại đi ra kêu vài tú nữ kia.
Đi đầu là một cô gái gương mặt trẻ con, vừa vào cửa liền hành lễ với
Trần Mạn Nhu: "Thần nữ Dương Linh Linh gặp qua Hoàng hậu nương
nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Dưới sự dẫn dắt của nàng, vài
tú nữ khác cũng đều hành lễ.
Trần Mạn Nhu ý bảo các nàng đứng thành một hàng: "Lúc trước các
ngươi nói, ở chỗ Đường cô nương thấy qua trân châu này, Đường cô nương
này, là Đường Uyển Nhi ngươi đi?"
"Là, Hoàng hậu nương nương, thần nữ đã thấy qua, lúc trước Đường cô
nương từng mang theo một cây châu trâm, phía trên châu trâm kia có rất