HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 1234

Hoàng thượng, thanh âm ngữ điệu sinh động vài phần: "Thiếp thật cao
hứng Hoàng thượng đến xem thiếp, cho dù hôm nay Hoàng thượng không
đến, thiếp cũng tính thỉnh Hoàng thượng đến đây đâu."

"Nga, thỉnh trẫm tới làm cái gì?" Hoàng thượng hơi hơi nhíu mày, cười

hỏi, sắc mặt Trần Mạn Nhu càng đỏ, rất là có vài phần ngượng ngùng, ấp
úng trong chốc lát, mới cúi đầu nói: "Hoàng thượng mấy ngày trước đây
không phải nói muốn nghe thiếp đánh đàn sao? Thiếp vừa học một khúc,
muốn để cho Hoàng thượng bình phẩm một chút cho thiếp."

Trần Mạn Nhu bắt đầu từ khi tiến cung, biểu hiện bên ngoài, vẫn đều là

am hiểu vẽ tranh, viết chữ không tệ, tuy rằng tính tình tương đối hoạt bát,
lại thích đọc sách. Ngay cả chơi cờ cũng là Hoàng thượng dạy, càng không
cần nói tới đánh đàn làm thơ.

Mấy ngày hôm trước Hoàng thượng đến đây cùng Trần Mạn Nhu nói

chuyện sắc phong tú nữ, ngẫu nhiên nhắc tới tiếng đàn của Hiền phi thực
không tệ, Hoàng thượng liền cười trêu ghẹo Trần Mạn Nhu một câu, nói là
muốn nghe Trần Mạn Nhu đánh đàn.

Lời này, ngay cả bản thân Hoàng thượng cũng không quá nhớ rõ, hiện tại

Trần Mạn Nhu nói ra, trong lòng Hoàng thượng khẽ nhúc nhích, đưa tay
đem Trần Mạn Nhu ôm vào trong lòng, đưa tay xoa bóp mũi cái: "Ngươi
học mấy ngày?"

"Có năm sáu ngày đi, thiếp cũng chỉ là học xong, cũng không quá tinh

thông, đợi lát nữa nếu không dễ nghe, Hoàng thượng nên lưu mặt mũi cho
thiếp." Trần Mạn Nhu ngượng ngùng nói, đem đầu chôn ở gáy Hoàng
thượng.

Hoàng thượng đưa tay vuốt vuốt tóc nàng: "Trẫm cam đoan sẽ không chê

cười ngươi, đợi lát nữa Mạn Nhu nên hảo hảo biểu hiện mới phải."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.