"Tốt lắm, đến, để cho mẫu hậu nhìn xem." Trần Mạn Nhu đứng dậy, đến
trước mặt Tiểu tứ Tiểu ngũ, cẩn thận đánh giá y phục cùng trang sức trên
người bọn họ một lần, trường hợp hôm nay coi như trọng đại, trên người
bọn họ cũng không thể xuất hiện cái gì phạm huý kiêng kị hoặc là du củ gì
đó.
Kiểm tra xong rồi, mới cúi đầu ở trên mặt Tiểu tứ cùng Tiểu ngũ hôn một
cái: "Hoằng Tuyên anh tuấn, Nghi Tuệ xinh đẹp, hai người các ngươi a, đều
so với được với kim đồng ngọc nữ trước mặt quan âm, mẫu hậu thích các
ngươi nhất."
Tiểu tứ đỏ mặt: "Mẫu hậu..." Nào có người khoa trương hài tử của mình
như vậy, khoa người ta cũng ngượng ngùng.
Không đợi Tiểu tứ đỏ mặt xong, Tiểu ngũ liền vui vẻ ở một bên vỗ tay:
"Xinh đẹp, xinh đẹp, thích mẫu hậu ~ "
Trần Mạn Nhu vui vẻ cười to, lại hôn Tiểu ngũ một chút, để cho vú
nương bế Tiểu ngũ, mình lôi kéo Tiểu tứ đi ra bên ngoài. Tề tu nghi đang
ngồi trong đại điện, nhìn thấy Trần Mạn Nhu đi ra, nhanh chóng hành lễ, lại
thuận thế hành lễ với Tiểu tứ Tiểu ngũ.
Trần Mạn Nhu nâng nâng tay cười nói: "Ngươi còn hoài đứa nhỏ đâu,
không cần đa lễ như vậy, nhanh đứng lên đi."
Tề tu nghi vội vàng xua tay: "Nương nương khoan nhân, thiếp cũng
không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, nương nương hôm nay mặc y phục thật
xinh đẹp, làm sắc mặt nương nương rất tốt, nương nương ngày càng trẻ ra."
"Ngươi a, chính là biết nói tốt." Trần Mạn Nhu cười nói, nhìn thời gian
còn sớm, đơn giản kêu Sơ Vũ đưa cháo tổ yến tới: "Lúc này đến Giao Thái
điện cũng có chút sớm, buổi tối cũng có chút lạnh, ngươi cũng ăn chút gì
đó, đỡ phải đợi lát nữa thân mình chống đỡ không được."