chính xác trong lòng là có tư vị gì. Cao hứng là có, nhưng là sợ hãi cũng là
có.
Cao hứng là vì Tiểu tứ đã mười lăm tuổi, nếu có thể được sắc phong
thành thái tử, ngày sau địa vị tất nhiên là muốn củng cố hơn. Nói nguyền
rủa, cho dù một ngày kia Hoàng thượng tao ngộ bất trắc, Tiểu tứ cũng có
thể nắm chắc chín phần kế vị. Nhưng là, hiện tại thân thể Hoàng thượng
thoạt nhìn vẫn thực khỏe mạnh. Nếu là...
"Mẫu hậu, ta cũng vừa mới biết được." Tiểu tứ cười khổ một chút, lau
mặt một phen ở bên người Trần Mạn Nhu ngồi xuống: "Lúc trước, phụ
hoàng phái người vội tới nói con tuỳ cơ ứng biến, con còn tưởng rằng, là
chuyện lần trước con làm tốt, phụ hoàng thưởng cho con."
Trong lòng Trần Mạn Nhu đầu tiên là định rồi định, dựa theo lí do thoái
thác của Tiểu tứ, mười có tám ~ chín, người được chọn trong cảm nhận của
Hoàng thượng là Tiểu tứ. Hồi tưởng các loại thái độ của Hoàng thượng đối
với Tiểu tứ lúc trước, Trần Mạn Nhu cảm thấy khả năng rất cao.
"Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?" Trái lo phải nghĩ cân nhắc nửa
ngày, Trần Mạn Nhu lại nghiêng đầu hỏi, Tiểu tứ cười cười: "Nếu là chuyện
sắc phong thái tử, con có mười phần nắm chắc, nếu là chuyện ngày sau, có
mẫu hậu ở một bên đề điểm, con cảm thấy, chín phần nắm chắc vẫn phải
có."
Trần Mạn Nhu nháy mắt cảm thấy, lá gan trên người vừa nặng. Nhưng
là, nghe xong Tiểu tứ, sợ hãi lúc trước, thế nhưng bị tách ra không ít. Trước
kia, mình luôn lo lắng thân thể Hoàng thượng rất tốt, sống thời gian quá
dài, chỉ sợ tương lai Tiểu tứ sẽ biến thành Dận Nhưng thứ hai.
Nhưng là, lúc này đột nhiên nhớ tới, kỳ thật, Tiểu tứ cùng Dận Nhưng là
hoàn toàn không giống nhau.