HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 302

cũng bỗng nhiên nhiều hơn một loại suy nghĩ, nghĩ muốn nhìn, người con
gái ngây ngô này, qua tay mình dạy dỗ, ngày sau sẽ trưởng thành thành bộ
dáng gì nữa, lại có thể nào xinh đẹp thế nào.

"Thời gian không còn sớm, ái phi, chúng ta đi nghĩ đi, quần áo này, quay

về ta cho người mang đến Càn Thanh cung." Hoàng thượng vừa nói, một
bên đưa tay ôm thắt lưng Trần Mạn Nhu, đem túm đến trong lòng mình,
khẽ hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng phấn nhuận nhuận kia.

Sắc mặt Trần Mạn Nhu tăng thêm vài phần đỏ ửng, đem đầu chôn ở

trước ngực Hoàng thượng, nhẹ nhàng gật gật đầu. Lập tức tầm mắt mạnh
mẽ biến đổi, thân mình đã bị người ôm lên, Trần Mạn Nhu thân thủ nhanh
chóng ôm lấy cổ Hoàng thượng, thoáng mang theo vài phần kinh hoảng hô:
"Hoàng thượng."

Ngữ khí này đã được nắm bắt rất tốt, tiếng kêu của Trần Mạn Nhu mang

theo vài phần ỷ lại mang theo vài phần không biết làm sao, mang theo vài
phần ngượng ngùng, thể hiện phong thái tiểu nữ nhi một cách cao nhất, chỉ
thấy Hoàng thượng tâm tình lại rất tốt, ôm Trần Mạn Nhu sải bước vào
trong phòng.

Một lát, bên trong liền truyền ra thanh âm thẹn thùng: "Hoàng thượng,

còn chưa có tắt đèn đâu."

Nghe không rõ Hoàng thượng nói cái gì, chỉ nghe thấy tiếng đổ rào rào,

thanh âm quần áo rơi xuống đất. Sau đó, bên trong liền bay ra tiếng rên rỉ
loáng thoáng.

Lưu Thành cùng Tiểu Minh Tử liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiểu Minh

Tử đưa nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng, quay đầu ngoắc Tiểu Đinh Tử
gọi tới, lấy thanh âm khó có thể nghe thấy phân phó: "Đi chuẩn bị nước
ấm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.