"Dọc theo đường đi có cho người khác lảng tránh trước?" Trần Mạn Nhu
đang rất cao hứng, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề lớn như vậy, vội vàng
hỏi. Tiểu Hỉ Tử gật gật đầu: "Hoàng thượng phái Lưu Thành công công
thông tri các cung tránh đi."
"Vậy là tốt rồi." Trần Mạn Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá, nghĩ
đến những phi tần kia so với nàng còn chú ý hơn. Ngược lại Hoàng thượng
suy nghĩ rất chu toàn, tự mình phái Lưu Thành, cũng đỡ phải có người nói
huyên thuyên nói nàng lén gặp nam nhân.
Vế phần trong tiều thuyết viết phi tần tùy tùy tiện tiện ở hậu cung gặp gỡ
nam nhân gì đó, đơn thuần là nói nhảm. Nếu Hoàng thượng không phái
người để cho các cung lảng tránh, Hoàng hậu cũng phải phái người đi nói.
Nếu hai người này đều không nói, vậy Trần Mạn Nhu phải tự mình phái
người đi nói, trừ phi là có người muốn bị chém đầu, nếu không sẽ không có
người lúc này đi ra cùng Trần Hoài Cẩn ngẫu nhiên gặp gỡ.
"Nương nương, Thám hoa lang đến." Thời điểm thanh âm Tiểu Nhạc Tử
vang lên ở bên ngoài, Trần Mạn Nhu sưu một tiếng liền vọt tới cửa Chung
Túy cung, Trần gia đại ca bị hoảng sợ, chờ thấy rõ là Trần Mạn Nhu, vội
vàng giũ quần áo quỳ xuống thỉnh an: "Thần gặp qua nương nương, thỉnh
an nương nương."
Trần Mạn Nhu đôi mắt đỏ lên, cố nén chua chát trong lòng, vội vàng ý
bảo Tiểu Hỉ Tử Tiểu Nhạc Tử đi qua đỡ người: "Đại ca, huynh với muội là
thân huynh muội, không cần đa lễ như vậy."
Trần Hoài Cẩn đứng dậy, lắc đầu nói: "Lễ không thể bỏ, tuy rằng nương
nương thông cảm cho thần, nhưng thần cũng không thể ỷ vào quan hệ cùng
nương nương mà tự đại kiêu ngạo."
Minh tổng quản đi ra theo Trần Mạn Nhu, lúc này thấy hai huynh muội
dây dưa đến chuyện lễ nghi, vội vàng bước qua nói: "Nương nương, Thám