mang theo váy trở về đình. Nguyên bản trên bức tranh, Trần Mạn Nhu vừa
vẽ xong hoa đào, đang chuẩn bị vẽ mặt người.
Hiện tại, Hoàng thượng vừa vặn bù vào chỗ trống này, đề bút ở bên trên
bức tranh vẽ tư thế cuối cùng Trần Mạn Nhu vừa làm.
Chờ buông bút xuống, Hoàng thượng liền nhìn thấy Trần Mạn Nhu hai
má phấn nhuận, ánh mắt phát sáng nhìn bức tranh kia, lúc này vừa ngẩng
đầu, trên mặt lộ vẻ vui sướng thoải mái thuần túy: "Hoàng thượng, bức
tranh này cho thiếp được không?"
Hoàng thượng dừng một chút, gật đầu: "Hảo."
"Vậy Hoàng thượng có thể đề cho thiếp một bài thơ?" Trần Mạn Nhu
đưa tay nắm ống tay áo Hoàng thượng, nhuyễn nhuyễn nhược nhược cầu
xin, Hoàng thượng đưa tay nhu nhu đầu Trần Mạn Nhu, quay đầu cầm bút
lông, suy nghĩ một chút, mới nhanh chóng đề một bài thơ ở một bên.
Trần Mạn Nhu vui sướng hài lòng nhìn tranh, như vậy, giống như là
chiếm được tuyệt thế bảo bối. Nhìn Hoàng thượng trong lòng cũng thực
vừa lòng tự đắc. Cho người đem bút mực mang xuống, Hoàng thượng ngồi
trên ghế kéo Trần Mạn Nhu qua, xoa bóp ngón tay hỏi nàng: "Nghĩ như thế
nào lại đến bên này chơi?"
"Hôm nay mẫu thân thiếp tiến cung, nói đại tẩu đã có thai một tháng
rưỡi, thiệp thật cao hứng." Trần Mạn Nhu mặt đỏ hồng, nhìn Hoàng thượng
ánh mắt tràn đầy ỷ lại cùng tín nhiệm: "Liền muốn ra ngoài đi dạo một
chút, sau đó lại đi nơi đây, bên này an tĩnh."
Hoàng Thượng thay đổi tư thế, để cho ánh mặt trời ngoài đình vừa vặn
chiếu lên trên người. Trần Mạn Nhu đưa tay kéo tay Hoàng thượng, giống
như hiến vật quý nói: "Hoàng thượng, hôm nay thiếp hái không ít hoa đào,
đợi lát nữa làm hoa đào thiện cho ngài dùng thử?"