HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 457

"Ái phi, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi." Thanh

âm Hoàng thượng có chút khàn khàn. Trần Mạn Nhu hơi hơi nghiêng đầu,
ánh mắt sáng ngời, mang theo nhu tình cùng nhớ nhung say đắm thật sâu,
hai má trắng nõn phấn nhuận, nâng lên cần cổ có độ cong thập phần mê
người, cư cao lâm hạ, thậm chí Hoàng thượng có thể nhìn thấy, vạt áo trước
ngực Trần Mạn Nhu hơi hơi rớt ra một ít, thấy phong cảnh tươi đẹp bên
dưới, lại dụ hoặc suy nghĩ người khác.

Hoàng thượng đưa tay kéo Trần Mạn Nhu, trực tiếp đem người kéo vào

lòng mình, cũng không quản chậu rửa chân dưới giường, giơ chân câu một
cái, đã đem màn câu xuống. Sau đó nghiêng người, liền ở trên người Trần
Mạn Nhu.

Trần Mạn Nhu mang theo chút kinh hoảng, trong mắt lại vẫn tràn đầy

đều là tín nhiệm cùng ỷ lại như cũ, trên mặt còn mang theo chút ngượng
ngùng: "Hoàng thượng?"

Kêu một tiếng, không biết nhớ đến cái gì, hàm răng khẽ cắn đôi môi, cư

nhiên chủ động đưa tay cởi đai lưng Hoàng thượng đi. Hoàng thượng cũng
không biết chuyện gì xảy ra, nhận thấy động tác của Trần Mạn Nhu, lại
thấy ngượng ngùng trên mặt Trần Mạn Nhu, trong lòng bỗng nhiên mềm
nhũn, nguyên bản động tác có chút vội vàng, liền mang theo vài phần nhu
hòa.

"Ái phi, giúp trẫm cởi quần áo." Bàn tay thật to từ cổ áo chui vào trong

quần áo, lòng bàn tay giống như mang theo ngọn lửa đặt lên bánh bao tròn
trịa bên trái, ngẫu nhiên ngón tay còn ở trên đỉnh bánh bao xoa bóp ấn ấn.

Thân mình Trần Mạn Nhu run run, mắt hàm xuân ba liếc mắt nhìn

Hoàng thượng một cái: "Hoàng thượng ~ "

Một tiếng kêu trăm chuyển ngàn hồi, là do Trần Mạn Nhu căn cứ "Đảo

quốc tình yêu động tác phiến" đời trước nghiên cứu tổng kết ra, mềm mại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.