Thái hậu. Nhóm đầu lĩnh đã đến, yến tiệc đầy tháng rốt cục cũng có thể bắt
đầu.
Bởi vì chỉ là yến tiệc đầy tháng, cho nên tôn thất vương phi hoặc là mệnh
phụ triều đình, đều không cần đến.
Dựa theo lệ thường, trước đem Tứ hoàng tử ôm ra cho mọi người vây
xem. Từ An thái hậu đưa tay bế đứa bé trước, lúc này Tứ hoàng tử đã uống
sữa, lại bắt đầu ngủ, cũng không khóc nháo làm cho Từ An phiền lòng, chỉ
đưa tay sờ sờ mặt Tứ hoàng tử: "Xem đứa nhỏ này, lớn lên thật đẹp, lông
mi này, cái mũi này, miệng này, cùng Hoàng thượng ngày bé giống nhau
như đúc, ai gia còn nhớ rõ, lúc Hoàng thượng đầy tháng, cũng lớn như
vậy."
"Thái hậu ánh mắt lão nhân gia ngài càng ngày càng tốt, con dâu còn
không thể thấy được đâu, ngài trước hết đã nhìn ra. Bất quá, nghe ngài nói
như vậy, tiểu bộ dáng của Tứ hoàng tử, cũng chính là giống Hoàng
thượng?"
Hoàng hậu cũng ghé vào một bên nhìn, cười tán dương hai câu, cho Tiểu
hoàng tử đeo một bộ ngọc bội, trên cổ là khóa ngọc, trên cổ tay kim tương
linh đang ngọc, cổ chân là kim bao viên hoàn ngọc, ngọc kia đều là dương
chi bạch ngọc, giá trị vốn xa xỉ, hơn nữa chạm trổ tinh tế, phía trên có khắc
chữ ‘long’, đặc biệt rõ ràng, lại càng đáng giá.
Từ An thái hậu ra tay cũng không tục, tuy nói chỉ có một chuỗi vòng
ngọc, nhưng phía trên gắn cũng không ít bảo thạch. Chờ sau khi đưa đứa bé
cho vú nương, Trần Mạn Nhu liền vội vàng ý bảo vú nương ngồi phía dưới
ôm Tiểu tứ, bằng không, thật lo lắng cổ hắn không chịu nổi sức nặng kia.
"Các ngươi đang nói cái gì? Trẫm từ thật xa đã nghe thấy thanh âm các
ngươi." Đang lúc vài người nghị luận diện mạo Tiểu hoàng tử, bên ngoài
Lưu Thành thông báo một tiếng, bóng dáng Hoàng thượng liền xuất hiện.