HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 768

"Phải không?" Hoàng thượng tùy ý hỏi một chút, nghĩ nghĩ, vẫn ôm lấy

Tiểu tứ, ngược lại không nghĩ tới, Tiểu tứ không chỉ không có tỉnh lại,
ngược lại rầm rì hướng trên người hắn cọ cọ, tiếp tục ngủ thiên hôn địa ám.

Trên mặt Trần Mạn Nhu rất kinh ngạc, đưa tay tính trạc cánh tay Tiểu tứ:

"Đứa bé này tại sao như vậy a, buổi sáng hôm nay ta huých hắn một chút,
hắn khóc thời gian một nén nhang đâu, tại sao Hoàng thượng ngài ôm thì
không khóc đâu?"

"Đó là bởi vì hắn biết trẫm là phụ hoàng hắn." Hoàng thượng cười rất là

đắc ý, Trần Mạn Nhu trên mặt đồng ý, trong lòng âm thầm khinh bỉ, nếu
không phải nàng lúc trước đánh thức Tiểu tứ để cho Tiểu tứ khóc cho đã,
lúc này Tiểu tứ nhất định sẽ phát giận.

Tiểu tứ tuổi còn nhỏ, lại ngủ, Hoàng thượng bế lập tức thấy không có ý

nghĩa, sau khi trả lại cho vú nương, cho Trần Mạn Nhu cùng dùng bữa tối,
sau lại tùy ý tán gẫu: "Thời gian trước Hải Nam bên kia tiến cống cây
thơm, đợi lát nữa trẫm cho người đưa cho ngươi một ít."

"Đa tạ Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu cười nói, hoa quả tùy ý có thể

thấy được ở kiếp trước, đến niên đại này, liền biến thành thập phần quý giá.
Tháng sáu thơm vừa được bày bán, tự nhiên là tiến cống trước tiên, sau đó
ở chợ mới có bán.

Cho dù Trần Mạn Nhu có tiền, cũng không phải cái gì cũng có thể mua

được.

"Vì thể hiện lòng biết ơn của thiếp, thiếp cũng có quà đáp lễ." Trần Mạn

Nhu đứng dậy từ trên bàn cầm ra một quyển sách: "Hiện tại thiếp cùng Tiểu
Tứ đều được Hoàng thượng nuôi, cho nên cũng không trân bảo gì, có cũng
là của Hoàng thượng ban cho, sẽ không mang ra để mất mặt. Cái này tuy
rằng không đáng giá tiền, cũng là một phen tâm ý của thiếp, còn thỉnh
Hoàng thượng không cần ghét bỏ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.