HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 982

cảnh kia là từ một khối thuý ngọc khắc hình mà thành, nùng lam đạm thúy,
biến hóa kiều diễm, thập phần xinh đẹp.

Trần Mạn Nhu đang xem đến nhập thần, chợt nghe Mạnh tiểu nghi nói:

"Nương nương, nước trà của ngài đã lạnh, có muốn thiếp giúp ngài đổi một
ly?"

"Không cần, bản cung ở Vĩnh Thọ cung đã uống không ít nước trà, lúc

này cũng không khát." Trần Mạn Nhu lắc đầu, thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn
vòng tay trên cổ tay Mạnh tiểu nghi, cười nói: "Xem ra Thục phi đối đãi
ngươi cũng không bạc, vòng tay này, là Thục phi ban thưởng đi?"

"Hồi nương nương, đúng vậy." Mạnh tiểu nghi đưa tay sờ sờ vòng tay

kia, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lướt qua Trần Mạn Nhu: "Một đoạn thời
gian không gặp, nương nương càng xinh đẹp hiền lành. Thiếp nghe nói, Tứ
hoàng tử cũng thông minh hoạt bát, nương nương thật đúng là có phúc
khí."

"Tiểu tứ là hài tử rất nghịch ngợm." Trần Mạn Nhu chỉ tiếp một câu như

vậy, Mạnh tiểu nghi hình như là có chút sốt ruột, nghiêng đầu nhìn nhìn bên
ngoài, cẩn thận nghe trong chốc lát, xác định không ai đến đây, Mạnh tiểu
nghi mới nhanh chóng nói một câu: "Nương nương, phía trước Tứ hoàng
tử, còn có một Tam hoàng tử đâu."

Trần Mạn Nhu cảm thấy chấn động, lúc này mới thật sự đánh giá Mạnh

tiểu nghi một phen, Mạnh tiểu nghi cũng không thèm nhắc lại, chỉ cúi đầu
nhìn hoa thêu trên váy mình.

Không bao lâu, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Trần

Mạn Nhu bưng ly trà, cũng không uống, cầm nắp chén đảo lá trà. Thục phi
tiến vào, đầu tiên là khoát tay ý bảo Mạnh tiểu nghi đi ra ngoài, Mạnh tiểu
nghi hành lễ, trộm nhìn qua Trần Mạn Nhu, mới xoay người ra cửa phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.