Triệu Đạc Dật nhắm hai mắt lại.
Loảng xoảng một tiếng, hắn không có cảm giác đau đớn.
Y phục trên người bị mồ hôi thấm ướt, vần trán đầy mồ hôi lạnh, là bởi
vì quá đau, nên không cảm thấy đau đớn?
Triệu Đạc Dật cảm giác thân thể được giải tỏa, chậm rãi mở to mắt, ánh
mặt trời thực chói mắt, nhìn chăm chú một hồi lâu, nhìn thấy Triệu Đạc
Trạch đứng ở trước mắt hắn.
- Đại huynh.
- Ta sẽ không vì ngươi mà khiến Dao Dao phải lo lắng, nhưng nếu sau
này ngươi còn đi theo ta, đừng trách ta vô tình.
Triệu Đạc Trạch xoay người rời đi, mới vừa rồi, hắn thật sự có tâm muốn
huỷ hoại Triệu Đạc Dật.
Đến nỗi, sau khi huỷ hoại Triệu Đạc Dật, sẽ như thế nào, hắn cũng không
nghĩ tới, hắn chỉ muốn khiến cho cặp mắt cực giống Dương Soái của Triệu
Đạc Dật hoàn toàn ảm đạm vô thần, muốn nhìn quả phụ Dương gia đau đớn
muốn chết…
Chỉ là, nhạc phụ từng nói, hắn sống càng tốt, đối thủ càng thống khổ,
Dao Dao cũng từng nói, hắn cùng Triệu Đạc Dật đều là người bị hại, ai
cũng không thể nói ai đáng thương hơn ai, bọn họ đều bị vận mệnh tra tấn,
bị người bài bố.
Không phải hắn không muốn huỷ hoại Triệu Đạc Dật, nhưng hắn không
muốn đánh đổi tất cả, càng không muốn Dao Dao theo hắn chịu khổ, chịu
người coi khinh.