Nàng không tin mình từ nhỏ đã chiếu cố thế tử gia lớn lên lại tin người
ngoài hơn nàng.
- Gặp thế tử gia, ngươi muốn nói cái gì? Nhũ mẫu, ngươi định nói các
ngươi đã từng cùng nhau trải qua gian nan? Hay là nói ta như thế nào bất
kính với ngươi? Hay là nói ta cố ý phá hư quan hệ giữa các ngươi?
Khương Lộ Dao cười lạnh nói:
- Ta thấy trong mắt ngươi trừ chủ tử ra, sẽ không có người khác, ngươi
cho rằng làm Dương gia trung phó liền có thể mệnh lệnh, bài bố thế tử gia?
Hạ nhân chính là hạ nhân, che chở cất nhắc, kêu ngươi một tiếng nhũ mẫu,
khiến ta mất hứng…
- Ngươi muốn như thế nào?
- Dương gia trung phó, thế tử gia nuôi không nổi.
Khương Lộ Dao búng búng ngón tay, nói:
- Người tới, giúp nhũ mẫu thu thập đồ vật, đưa nhũ mẫu hồi Dương gia.
- Cái gì? Ngươi đuổi ta đi? Ai cho ngươi lá gan? Ta là nhũ mẫu của hắn...
- Nhưng ngươi không làm tròn nhiệm vụ của một nhũ mẫu, thế tử từ nhỏ
đã mất mẫu thân, ngươi có từng thật lòng đau hắn, không phải đem hắn
nuôi nấng trưởng thành là được, huống chi ngươi…… Ngươi làm gì, còn
cần ta nói sao?
- Không đi, ta không đi, không gặp được thế tử, ta sẽ không đi.
Nhũ mẫu gắt gao ôm cây cột trong phòng:
- Không gặp được thế tử gia, ta không đi, thế tử gia là ta nuôi lớn, hắn
không thể đối xử như vậy với ta, đều là ngươi…Là ngươi châm ngòi ly