bị vây trong thân phận thứ đích, không biết tranh thủ, không biết bảo hộ
quyền lợi cùng địa vị của chính mình.
- Người…
- Ngươi đừng ngắt lời, nghe ta nói hết đã.
Khương Lộ Dao rũ mi, nhìn chằm chằm chuỗi ngọc trên cổ tay, vòng
trân châu này xuyên mười tám viên trân châu, là sáng nay lúc nàng ngủ say
Triệu Đạc Trạch đã trộm đeo cho nàng, vòng trân châu rất mượt mà, lớn
nhỏ giống nhau, khó được chính là mỗi một hạt châu đều có một dấu vết
nhợt nhạt, giống như khắc kinh Phật cầu phúc, bởi vậy vòng tay này mang
vào có vẻ rất trân quý.
Không biết Triệu Đạc Trạch làm sao có, Khương Lộ Dao có thể cảm
nhận sự thâm tình hậu nghị( tình sâu nghĩa nặng) của hắn.
Nếu không hao hết tâm tư, tuyệt đối không tìm được vòng tay đặc biệt
đến như thế.
- Có những lời ta có thể nói với ngươi, nếu đổi lại là nơi khác, người
khác, ta sẽ không nói.
Khương Lộ Dao cười điềm đạm, có lẽ vì cảnh trong mơ thấy bạch hổ mà
bị ảnh hưởng, tâm của nàng so với trước kia đã mềm mại hơn rất nhiều,
trên người ấm áp thoải mái, Khương Lộ Dao loáng thoáng nhớ lại chuyện
về Triệu Đạc Dật…
Y phục bay phất phơ, kiếm pháp của hắn cực tốt, mà tiếng đàn của nàng
cũng có thể hòa cùng kiếm pháp của hắn.
Hình ảnh tốt đẹp này, trước sau đều là chuyện của người khác.