- Còn không phải lão phụ của ta sao? Không có ai lăn lộn nhiều như vậy
đâu, ngươi không biết lão phụ của ta cùng Gia Mẫn quận chúa cứ ba ngày
cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn, hai ngày trước thiếu chút nữa đã trình diễn vai
võ hiệp, bao nhiêu tuổi rồi? Đã lão muốn thèm đất, còn cảm thấy mình tuổi
còn trẻ. Ta chết sống ngăn đón không cho lão phụ chơi đại đao.
Khương nhị gia nhớ tới chuyện kiện tụng trong phủ, trước kia lão phu
nhân Gia Mẫn quận chúa còn có thể chơi đùa thứ xuất, châm ngòi tức phụ
của thứ xuất, hiện giờ hầu phủ chỉ còn lại một phòng của Khương nhị gia,
lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa giao quản gia cho nhị phu nhân, nàng
không có gì chơi, liền cả ngày cùng lão phụ chơi đùa.
Trước kia bọn họ không chạm mặt, không nói lời nào, hiện giờ đâu……
Hận không thể đem hơn hai mươi năm trước kia trở về, nên cãi nhau, khắc
khẩu cho đỡ lỗ.
Khiến Khương nhị gia đau đầu nhất là, hai vị kia muốn cãi liền cãi đi, lại
cứ thích túm Khương nhị gia làm bình phán( trọng tài).
- Gần đây vương gia không ra ngoài chơi, ta cũng vậy, nhưng không phải
ta không muốn đi chơi, mà là trốn không thoát, cũng không thể để nhi tức
đang có thai phải lăn lộn đến trước mặt lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa,
vì tương lai của tiểu tôn tử, ta…Ta chỉ có thể cố đấm ăn xôi.
Triệu vương ngồi nghe, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Nói chuyện với Khương lão nhị luôn rất vui vẻ, không uổng công ta gọi
ngươi tới đây.
Khương nhị gia uống một ngụm rượu, há to mồm dùng bữa, mỹ thực
trong vương phủ so với hầu phủ càng tinh xảo hơn.
- Ta rất hâm mộ vương gia, hoàng thượng ở trong cung, cứ mười ngày
nửa tháng ngươi lại đi một chuyến vào trong cung, hoàng thượng còn khen