Giang Nam văn phong cường thịnh, dâm ý, xa hoa lãng phí, thường
xuyên có chuyện tài tử cùng danh kỹ truyền ra ngoài.
Triệu Đạc Trạch không tin Tiêu Duệ Hoa thanh thanh bạch bạch, chưa
từng đi thanh lâu lêu lổng.
- Thế tử điện hạ xem trọng Tiêu mỗ, Tiêu mỗ gia cảnh bần hàn, một lòng
cử nghiệp, thật sự không giống thế tử điện hạ lớn lên ở trong phú quý, nữ
nhi hương. Đậu cao trung sẽ vì nước cống hiến, Tiêu mỗ không dám vì sắc
đẹp mà phân tâm, cô phụ sư phó cùng sự kỳ vọng của phụ mẫu.
- Tất cả mọi người đều đã thành niên, Tiêu Giải Nguyên, đừng ở trước
mặt bổn thế tử giả ngu giả ngốc.
- Thế tử điện hạ trong miệng vị chua thật đậm, không biết có phải vì
Khương biểu muội?
- Ha.
Triệu Đạc Trạch nheo đôi mât, trong mắt ẩn hiện tức giận, hồn nhiên
không thèm để ý nói:
- Dao Dao đối với bổn thế tử mà nói chính là dễ như trở bàn tay.
Ngươi không phải kêu Khương biểu muội sao? Triệu Đạc Trạch kêu Dao
Dao, nhìn xem ai thân cận hơn ai.
Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa hơi đổi, đồng dạng áp xuống một tia không thoải
mái, chắp tay nói:
- Xem ra Tiêu mỗ nghĩ nhầm, thế tử điện hạ, Tiêu mỗ không tin ở kinh
thành không tìm ra người bất mãn với Từ đại nhân.
Thật sự là Từ Nghiễm Lợi?