Nhìn nhị phu nhân cùng Khương nhị gia vui vẻ thoải mái sống qua ngày,
coi lời nữ nhi nói như thánh chỉ...... Lão phu nhân thầm nghĩ, cũng chỉ có
phụ mẫu như vậy mới có thể dưỡng ra Khương Lộ Dao.
Khương Lộ Kỳ về trước Khương Lộ Dao, vừa vào cửa tứ phu nhân liền
nhìn ra nàng không ổn.
Tuy trong lòng oán hận nữ nhi không hiểu chuyện, nhưng tóm lại vẫn là
thân sinh nữ nhi của mình.
Khương Lộ Kỳ mang theo một loại biểu tình ai oán khó có thể tiêu trừ,
tứ phu nhân không rõ từ nhỏ chưa từng chịu khổ, vậy vì sao Khương Lộ Kỳ
đau thương.
-Ngươi làm sao vậy? Bên ngoài thời tiết thay đổi? Sao tay lại lạnh như
thế?
Tứ phu nhân nắm đôi tay của Khương Lộ Kỳ, vừa đau lòng lại vừa bất
đắc dĩ:
-Kỳ nhi, phụ thân ngươi chỉ muốn thừa tước, ngươi đừng mê hoặc hắn,
tước vị Vĩnh Ninh hầu rơi trên người hắn, so với Nhị bá phụ của ngươi thì
tốt hơn nhiều. Ngươi vẫn luôn hiểu chuyện, hãy nghe lời, cả gia chúng ta
trông cậy phụ thân ngươi có thể quan to lộc hậu...
Khương Lộ Kỳ thất hồn lạc phách, chỉ cảm thấy thân thể như lâm vào
hàn băng, xương cốt lộ ra một cổ hàn khí.
Tứ phu nhân nói rất nhiều, nhưng một câu nàng cũng không nghe được,
trong đầu nàng chỉ có nghi hoặc không hiểu vì sao Triệu Đạc Trạch không
đi đoạt Từ Anh?
Hắn không muốn vì Dương gia mà báo thù? Hay là hắn phát hiện ra cái
gì?