- Nhi tử của ta đã thức cả đêm khổ học khảo tú tài, giải Nguyên đại lão
gia, ngươi không thể nói mà không giữ lời, nếu ngươi đổi ý, nhi tử của ta
khổ học không phải vô nghĩa sao? Hắn cố gắng rất nhiều a.
- Tại hạ không phải tới vì đổi ý muốn hối hôn.
Khương nhị gia vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, ánh mắt trông mong nhìn về
phía Tiêu Duệ Hoa:
- Ngươi cam đoan? Nếu ngươi hủy hôn, ta sẽ xem như không nghe thấy.
- Tại hạ thề, tại hạ cam đoan sẽ đem muội tử gả cho Khương Mân Cẩn.
Tiêu Duệ Hoa cắn răng, tương lai sau này của muội tử có nhiều vất vã,
có công công như vậy...
Hối hôn? Thôi đi, tuy Khương nhị gia khiến người sầu lo, nhưng cũng
may là người phụ thân thật tình yêu thương nhi tử.
Tiêu Duệ Hoa nhìn thấy ánh mắt của Khương nhị gia chỉ lo nhìn Quắc
Quắc, mày khóa chặt, trong lòng tự thề, sau này sẽ không trọng dụng....
- Khương bá phụ.
Khương nhị gia xấu hổ cười:
- Nếu ngươi có chuyện gì đại sự, hãy đi tìm khuê nữ của ta, nếu không
phải tới hối hôn, tìm ta...Hắc hắc, ta sợ sẽ trì hoãn chuyện đại sự của ngươi,
ngươi hãy đi vòng quanh kinh thành hỏi thăm một chút, ta từ trước đến nay
không làm ra chuyện gì đứng đắn sự, chổ nào ăn nhậu chơi bời đều có ta.
- Người sống thật dễ chịu!
- Ha ha, khuê nữ của ta cũng nói như vậy, khuê nữ của ta còn nói, người
sống cả đời, cuộc sống tự tại rất khó có được, ý tứ của nàng chính là nói ta