“Loảng xoảng.” Một gạch đi xuống, Thương Hải Minh Châu hóa thành
bột phấn, Triệu Đạc Trạch đột nhiên có loại cảm giác tránh thoát trói buộc.
Trang sức Thương Hải Minh Châu ở trong tay hắn hóa thành bột phấn,
thật là quá sung sướng…
Trước kia hắn cũng quá hồ nháo, nhưng nhìn Khương nhị gia…Triệu
Đạc Trạch có chút hổ thẹn vì không bằng, nhân gia chơi bời thế này mới là
đẳng cấp.
Tần vương phi há to miệng, nhìn trang sức trân quý hóa thành bột phấn
theo gió phiêu tán, lòng nàng chảy máu a.
Kia chính là Thương Hải Minh Châu! Trên đời chỉ có một kiện Thương
Hải Minh Châu!
Khương nhị gia lại bỏ tay vào vạc áo sờ sờ mò mò, lại móc ra một kiện
trang sức……
Mọi người kinh ngạc muốn rớt hàm, lại là một kiện Thương Hải Minh
Châu, không đúng, màu sắc so với Thương Hải Minh Châu còn muốn sáng
hơn, đây là có chuyện gì?
Triệu Đạc Trạch nghĩ nghĩ, hiểu rõ cười nói:
-Là Vĩnh Ninh hầu đưa cho nhạc phụ đại nhân.
- Coi như tiểu tử nhà ngươi cũng có kiến thức.