Khương nhị gia mắt say lờ đờ mê mang:
-Lấy cục đá đập Thương Hải Minh Châu!
- …
Khương nhị gia nói ra lời này trấn trụ mọi người ở đây, đập?
Trang sức Thương Hải Minh Châu rất khó có, giá thị trường hơn một
ngàn vạn lượng.
-Nhạc phụ…
- Ngươi không muốn đập? Đập, ta bắt ngươi đập.
Triệu Đạc Trạch quay đầu lại, chỉ thấy Khương Lộ Dao cúi đầu nhìn
chằm chằm mũi chân, thật sự là đối với phụ thân thổ hào đã xấu hổ không
thể mở miệng.
Khương Lộ Dao đã từng thấy thổ hào hiện đại đập bảo mã (BMW), lúc
Khương nhị gia cao hứng, ai cũng không thể ngăn hắn nổi điên.
-Đây là di vật của mẫu phi ta, hay là lưu lại đi.
-Đây là sính lễ mà vương phủ các ngươi cấp cho Khương gia, vì là sính
lễ, ta mới đem khuê nữ gả cho ngươi, trang sức này đã là của ta, ta kêu
ngươi đập, ngươi phải đập, nếu không ngươi chính là bất hiếu!
- …
Triệu Đạc Trạch suy nghĩ một chút cũng đúng, ngồi xổm xuống, cầm cục
gạch.
-Thật sự phải đập?
- Do dự cái gì? Đập.