Tiểu cẩu có đôi mắt hắc hắc, móng vuốt nho nhỏ, thân hình nho nhỏ
giống như có thể đặt trong lòng bàn tay.
Trong mắt Triệu Đạc Trạch hiện lên hứng thú, chỉ sợ nhạc phụ cũng
không biết, hắn cũng là người thích động vật…
- Này đôi cẩu lông xù này thật sự rất khó có, nàng nhìn xem trên người
bọn nó không có gì ngoài màu trắng.
- Ở trước mặt phụ thân ta đừng nói như vậy, nếu không hắn thấy hoàn
mỹ sẽ không nỡ bỏ.
Khương Lộ Dao ôm một con, ý bảo Triệu Đạc Trạch bế lên con còn lại,
chóp mũi cọ cọ trán tiểu cẩu.
- A Trạch nói xem, chúng ta đặt tên gì cho chúng nó?
- …
Triệu Đạc Trạch xoa đầu tiểu cẩu, đáy lòng dần dần ấm lại, Khương Lộ
Dao nhìn khóe miệng hắn tươi cười, nước cờ này đi đúng rồi, nhìn nhiều
một chút tiểu động vật, có thể khiến người khác giảm bớt tối tăm.
- Tên? Hay là gọi Tuyết Đoàn, Mao Đoàn?
- Tuyết Đoàn, Mao Đoàn? Có phải quá tục khí? Tên như vậy, sao xứng
với thân phận một đôi Đại Minh triều đệ nhất danh khuyển? Huống chi ta
cùng A Trạch cũng không phải tục nhân, ngươi nghĩ tên khác đi.
- Hay là gọi Lộng Tuyết, Lăng Tuyết?
- Này là tên người, đặt vậy được sao?
Triệu Đạc Trạch nói mười mấy tên, Khương Lộ Dao đều không hài lòng,
nên đành từ bỏ nói: