Tuy Triệu Đạc Dật một thân chật vật hồi phủ, cái gì cũng không nói,
nhưng hạ nhân hầu hạ đi theo Khương Lộ Dao ra ngoài, miệng mồm cũng
không nghiêm.
Tần vương phi nghe được tình huống lúc đó, nàng còn cho rằng Triệu
Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao sẽ đại sảo( cãi nhau) một trận, sau đó
càng hiểu lầm nhiều hơn.
Lúc này nàng sớm đến chổ thái phi, chính là nghĩ có phải nên tìm cơ hội
quạt gió thêm củi.
Nàng không ngờ Khương Lộ Dao không đến, mà người đến lại là Triệu
Đạc Trạch, chẳng lẽ bọn họ không cãi nhau? Không hiểu lầm?
- Hôm qua đột nhiên nghĩ tới mẫu thân, nên mang theo nàng đi chùa
miếu vì mẫu thân cầu phúc, trời mưa to, đường núi khó đi, chúng ta ở
Tướng Quốc Tự tùy tiện ở lại một đêm. Bởi vì mẫu thân mà cầu phúc, nàng
bị nhiễm phong hàn, ta sợ nàng lăn lộn qua lại, liền thay nàng thỉnh tội với
tổ mẫu.
Triệu Đạc Trạch quỳ gối trước mặt thái phi, ngẩng mặt nói:
- Là tôn nhi càn rỡ, nghĩ muốn đi là đi, không thể trách Dao Dao, người
muốn trách thì trách tôn nhi đi.
Nghe Triệu Đạc Trạch nói như vậy, cho dù thái phi có bất mãn cũng
không tiện nói nữa.
- Đây cũng là một mảnh hiếu tâm của các ngươi, sao ta có thể trách
ngươi?
Thái phi tự nâng Triệu Đạc Trạch lên, vỗ vỗ cánh tay của hắn, cảnh cáo
nói: