có cơ hội luyện tập, nào ngờ chẳng bị toát lấy một giọt mồ hôi!An Luy
đành phải nhẹ nhàng an ủi bạn mình.
Vân Vy len lén nhìn về phía Giang Nhan, đúng lúc ấy Giang Nhan
cũng đang nhìn sang cô, ánh mắt của anh vô cùng bình thản nhưng dường
như lại có thể nhìn thấu tâm can của cô.
An Luy nói mãi mà không dỗ dành được anh chàng tây bạn mình. Anh
ta nói rằng đây là thời gian rèn luyện sức khỏe của mình, cứ ở đây thật
chẳng có tác dụng gì, thế nên có nói thế nào anh ta cũng một mực đòi đi.
An Luy nghĩ mãi mà không biết làm thế nào, đành phải cầu cứu
Khang Di. Khang Di mím cắn môi đáp: -Mình đâu có biết chơi cầu lông.An
Luy hướng ánh mắt cầu cứu sang Giang Nhan: -Thế còn Giang Nhan. Anh
ấy có biết chơi không?
Khang Di ngao ngán lắc đầu: -Anh ấy chẳng bao giờ chơi thể thao
cả!Vân Vy không tự chủ được mình quay sang nhìn Giang Nhan. Lúc còn
học đại học, chỉ cần có Giang Nhan xuất hiện trên sân vận động là sẽ có
hàng đám con gái đến ngắm anh.
Khi chơi anh thể thao, khả năng phối hợp giữa các bộ phận trong cơ
thể rất nhịp nhàng, các động tác vô cùng đẹp mắt. Cô thường trách anh bày
trò “dụ ong bướm” tìm đến, anh một mực phủ nhận: -Anh làm thế chẳng
phải là để cho em xem hay sao?
Lẽ nào ngay cả những điều này cũng đã thay đổi rồi?
Cô đang mải nghĩ thì Giang Nhan đã đến gần, đưa tay ra lấy chiếc vợt
trên tay Thẩm Bình nói: -Tôi có biết chơi đôi chút.
Sắc mặt của Khang Di trở nên vô cùng khó coi: -Giang Nhan, anh….-
còn chưa kịp nói hết thì An Luy đã cướp lời: -Mượn bạn trai của cậu một
lát, đừng có nhỏ mọn thế chứ?