ngon lắm đấy!
Vân Vy bóc kẹo bỏ vào miệng. Nào ngờ cái kẹo chua tới mức khiến cô
sởn gai ốc.
Lúc này Thẩm Bình mới sực nhớ ra là chỉ có anh mới ăn quen loại kẹo
này, người khác chưa chắc đã ăn được, đặc biệt là lớp bột bao bên ngoài
kẹo chua đến mức có thể khiến cho người chảy nước mắt.
Mắt Vân Vy quả nhiên đỏ hoe. Thẩm Bình luống cuống không biết
phải làm thế nào, cuống quýt lục túi tìm giấy ăn: -Thực ra ngậm một lúc thì
kẹo cũng ngọt lắm. Chỉ cần cố gắng chịu đựng khoảng mười giây đầu
thôi.Thực ra loại kẹo này ăn rất ngon mà!- anh cũng nhận ra tâm trạng của
Vân Vy không được tốt, định dùng thứ gì đó để an ủi cô, nào ngờ lại làm
tình trạng càng thêm tồi tệ.
Thẩm Bình vừa tìm thấy giấy ăn đưa cho Vân Vy thì cô đã xua tay nói:
-Không cần đâu, giờ nó đã ngọt rồi!
Ngọt tới mức đắng ngắt trong miệng.
Lúc bốn người đi đến sân cầu lông thì đã có người đang ở đó khởi
động rồi.
Khang Di chỉ đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, sau đó ánh mắt cô
hướng đến một người trên sân. Cô vội vàng kéo tay Giang Nhan đến đó: -
An Luy…. An Luy ơi….
Tất cả những người có mặt trên sâu đều ngoảnh lại nhìn cô.
Vẻ mặt của Thẩm Bình chợt trở nên rất khó coi: -Hai người ấy sao lại
quen nhau nhỉ? Vân Vy, chẳng nhẽ cả hai ta mới phút chốc đã trở thành
những kẻ bị lãng quên rồi hay sao?- Thẩm Bình ngập ngừng: -Anh thì khỏi
phải nói, nhưng em với Giang Nhan rốt cuộc là….