Vân Vy túm chặt gấu áo, nụ cười như đông cứng trên môi.
Khang Di thản nhiên chìa tay ra trước mặt trước mặt Vân Vy, nghiêng
nghiêng đầu dựa vào vai Giang Nhan nói: -Xin chào!- đôi mắt to đen cong
lên như hình trăng khuyết.
Vân Vy đưa tay ra bắt tay Khang Di, không dám ngẩng mặt nhìn
Giang Nhan, nụ cười vô cùng gượng gạo: -Chúng tôi đi đánh cầu, hai người
có qua đó không?
-Đúng vậy!- Thẩm Bình đứng bên cạnh tiếp lời: - Cùng đi cho vui!
Đây là lần đầu tiên tôi với Vân Vy hợp tác với nhau, còn không biết kết quả
ra sao. Đợi đánh vợt xong tôi sẽ mời mọi người đi ăn!
Đôi mắt Giang Nhan hơi nheo lại dưới ánh mặt trời, Khang Di mỉm
cười vô cùng vui vẻ: -Được thôi, dù sao em cũng đến đây chơi mà!
Thẩm Bình và Vân Vy đi phía trước, Khang Di kéo tay Giang Nhan đi
theo phía sau. Khang Di hào hứng nói: -Em với dì đã nhắm được một bộ đồ
dùng gia đình, dì nói chắc chắn anh sẽ thích, kiểu dáng đơn giản mà đẹp,
không có mùi gì lạ thường, người bán hàng còn nói nó được thiết kế
chuyên dành cho các bà bầu. Đợi khi nào chúng ta về nhà sẽ qua đó xem
xem anh có thích không nhé?
Giang Nhan chỉ ậm ừ cho xong chuyện.
-Gần đây dì vui lắm, sức khỏe đã tốt hơn nhiều. Mẹ em nói sau khi lo
xong chuyện của chúng ta, bố mẹ sẽ cùng đi du lịch.
Trước sự thân mật của Giang Nhan và Khang Di, Vân Vy và Thẩm
Bình chẳng khác gì những người thừa.
Nghĩ đến đây, Vân Vy cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu.
Thẩm Bình lấy ra một cái kẹo nhét vào tay Vân Vy: -Em nếm thử xem,