HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 218

- Không sao đâu!

Vân Vy ngập ngừng giây lát rồi nói: - Chắc anh cũng bận lắm nhỉ?

Hỏi câu hỏi này, cô rất muốn nghe được một lời an ủi: - Ừ!

- Vậy thì anh làm việc đi! Em phải lên tàu điện ngầm rồi, tí nữa em sẽ

gọi lại cho anh sau!- Vân Vy vội vàng ngắt máy.

Giang Nhan ngắt máy, không hiểu tại sao đột nhiên trong lòng anh lại

nảy sinh một cảm giác rất xa lạ, vô vọng và cực kì trống trải, trống trải tới
mức chẳng gì có thể lấp đầy được. Một cảm giác chưa từng có từ xưa đến
nay, chắc là do gần đây làm việc chưa đủ dộ, sớm biết thế này anh đã ở lại
công ty giúp chú Triết rồi.

Giang Nhan ngẫm nghĩ một hồi rồi lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xen lẫn đủ mùi thức ăn xộc vào mũi.

Mặc dù trong hành lang thắp đèn sáng trưng nhưng vẫn khiến cho người ta
có cảm giác vô cùng nặng nề và áp lực. Môi trường này anh vô cùng quen
thuộc, bởi anh đã từng trải qua thời ấu thơ ở trong bệnh viện. Lúc ấy anh đã
hi vọng biết bao rằng bố mẹ sẽ đến đón anh về nhà, thế nhưng cứ mỗi sáng
mở mắt ra là anh lại nhìn thấy một không gian vô cùng quen thuộc với màu
trắng của những bức tường, của chăn màn và mùi thuốc sát trùng nồng
nặc…

Từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lặn, xung quanh giường bệnh

của anh ngoài những bác sĩ, y tá đang bận bịu làm việc thì gần như chẳng
còn ai.

Một tuần cứ hai, ba ngày, mẹ anh lại tất tả đến rồi lại tất tả đi: - Phải đi

họp phụ huynh cho em con. Hài…bố con lúc nào cũng không có thời gian,
chuyện gì cũng đến tay mẹ! Ông ấy lúc nào cũng bận tối mặt tối mũi với
công việc, bận từ sáng tới tối đêm….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.