Vân Vy bắt xe đến bến tàu điện ngầm, ngồi lên chiếc xe điện ngầm đi
thẳng ra sân bay. Trong đầu chẳng nghĩ ngợi gì cả, cô chỉ biết là mình phải
đi về phía trước.
Trong tàu điện ngầm có cô gái cũng ra sân bay, luôn miệng nói rằng
phải cho bạn trai một bất ngờ, phải xuất hiện trước mặt anh, tiễn anh lên
đường đi công tác.
Thế hành động của cô hiện giờ nên coi là gì?
Đứng giữa sân bay, ai nấy đều kéo hành lí, vội vàng bước đi. Vân Vy
dừng bước, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm đến số của Giang Nhan và ấn
phím gọi.
Cũng may là điện thoại vẫn mở máy, ít nhất thì điều này cũng có thể
chứng minh là máy bay của anh vẫn chưa cất cánh.
-Giang Nhan, anh đang ở đâu?
-Ở sân bay.
-Cửa số mấy?- cô loáng thoáng nghe thấy tiếng người hỏi vọng lại từ
đầu dây bên kia: -Anh có qua cửa kiểm tra không?……Đợi tôi một lát!
Quả nhiên anh chẳng chào hỏi lấy một cái đã ra đi rồi. Trước đây cô
thờ ơ với sự tồn tại của anh là lỗi của cô, thế nhưng Giang Nhan đâu cần
thiết phải trả thù cô như vậy. Cứ như thể mối tình này chẳng qua chỉ là một
trò chơi, thi xem ai trong hai người họ thờ ơ với người k hơn vậy! Cả đêm
cô thức trắng chỉ là để nghĩ xem phải bù đắp cho anh ra sao, thế mà anh lại
cứ âm thầm mà bỏ đến bờ bên kia đại dương.
Cho dù cô có làm sai đi chăng nữa…..